Số 13 Phố Mink

Chương 872: Đội trưởng điên cuồng (2)




Đảo Ám Nguyệt bây giờ ngoại trừ nơi truyền giáo của Trật Tự Thần Giáo, cũng

không cho phép có tổ chức giáo hội nào khác bên ngoài tồn tại, nhưng sự phồn

vinh của Đảo Ám Nguyệt không thể tách rời khỏi buôn bán mậu dịch ở trên

biển, mà khu mậu dịch trên biển nếu càng phát đạt thì thành phần chủng tộc

càng pha tạp.

Năm đó mặc dù Bernard lừa giết một đám thần quan Ánh Sáng kia, nhưng tư

tưởng của bọn họ đã sớm được truyền lại và tiếp tục lưu giữ, cho dù chính

quyền ở nơi đây vẫn luôn giữ vững chính sách nghiêm cấm, bọn họ vẫn ngoan

cường mà bí mật tồn tại.

Sau mấy trăm năm phát triển, sự tồn tại này còn khuếch tán ra bên ngoài Đảo

Ám Nguyệt, ở trên những hòn đảo nhỏ lân cận, quả thật có không ít cư dân thờ

phụng Luân Hồi Thần Giáo, bởi vì Luân Hồi có một khu thánh địa nằm ngay tại

vùng biển này, nhưng hầu như trên mỗi hòn đảo, đều có tín đồ bí mật thờ phụng

Ánh Sáng.

Bao gồm cả sự giao thương trên biển, thủy thủ, thậm chí là một số cướp biển,

trong số đó cũng có tín đồ của Ánh Sáng Thần Giáo.

Rất nhiều giáo hội chính thống khác cũng không muốn chọc giận Đảo Ám

Nguyệt, cho nên cũng không tiến hành truyền giáo một cách công khai, còn về

phần âm thầm truyền giáo thì chi phí rất cao, trả giá rất lớn nhưng hiệu quả

nhận lại được thì rất thấp, cho nên cũng không hứng thú lắm, cơ bản thì tín đồ

đều theo hình thức tự phát.

Nhưng tàn dư Ánh Sáng thì khác biệt, bọn họ đã bắt đầu cuộc sống trong bóng

tối từ một trăm năm trước.

Mặc dù bọn họ tín ngưỡng là Ánh Sáng, nhưng bây giờ lại chỉ có thể sống nhờ

ở trong bóng tối.

Nếu như không phải tín ngưỡng chủ thể của hòn đảo này là Ám Nguyệt, có lẽ

hòn đảo này đã bị Ánh Sáng bao phủ từ lâu, nhưng mặc dù như thế, hòn đảo này

cũng đã trở thành một căn cứ truyền giáo của Ánh Sáng.

Trong đầu của Neo không khỏi lại hiện ra hình ảnh của cái hố chôn hơn một

nghìn người thần quan Ánh Sáng ở trên Đảo Rắn kia, hơn một trăm năm trước

bọn họ để lại mồi lửa, cũng không dập tắt, vẫn tiếp tục lưu truyền lại như cũ.

Vậy đây chính là ý nghĩa của Ánh Sáng?

Bóng tối, mới là mảnh đất tốt nhất để Ánh Sáng phát triển.

Tê...

Ta đang suy nghĩ về cái thứ gì vậy?

Neo đưa tay vỗ vỗ trán của mình.

"Ngươi bị gì vậy?" Ông chủ hỏi.

"Hơi đau đầu một chút."

"Cần ta lấy thuốc cho không?"

"Không cần, bệnh cũ mà thơi."

"Được rồi, người nào đã tiến cử ngươi vậy?"

"Chết rồi."

"Hắn đã dạy ngươi cách nhận biết dấu hiệu à?"

"Đúng thế."

"Có tin tức gì khác có thể nói ra không?"

"Không có."

"Vậy bây giờ cần làm một bài kiểm tra, xin ngươi đừng để ý." Bà chủ lấy ra một

quả cầu thủy tinh to cỡ lòng bàn tay, đặt ở trước mặt của Neo.

Neo đưa tay bắt lấy quả cầu thủy tinh, giải phóng năng lượng Ánh Sáng vào

trong nó, quả cầu thủy tinh bắt đầu phát sáng, ánh sáng của nó rất nhu hòa và

thuần túy.

Bà chủ hơi kinh ngạc, nghiêm túc nhìn thoáng qua Neo, sau đó xoay người lấy

một cái mặt nạ rồi đưa cho Neo.

"Xin hãy đeo cái này lên."

"Được." Neo đeo cái mặt nạ này lên trên mặt, mặt nạ là kiểu mặt của một con

rắn, rất khó coi.

"Sau hai giờ nữa, đi về quán cà phê ở cuối phố, khẩu lệnh là: Trời nóng."

"Được rồi, ta đã biết."

Neo quay người, đi ra khỏi cửa hàng người cá nhỏ này.

Neo rất dễ dàng hòa lẫn vào, không chỉ là bởi vì quen thuộc với những ký hiệu

này, nguyên nhân căn bản là ở chỗ hắn ta thật sự là một tên tàn dư Ánh Sáng,

cấp bậc lại rất cao.

Bertha là thần sứ nhưng khi nhìn thấy hắn cũng phải gọi bằng trưởng lão.

Không có thứ gì có thể chứng mình thân phận của hắn ta rõ ràng hơn thứ ánh

sáng này, điều này khiến bản thân Neo có đôi khi đều sẽ cảm thấy thật buồn

cười, rõ ràng trong lòng chỉ có Trật Tự, nhưng vận mệnh lại để mình biến thành

Ánh Sáng.

Lúc trước, hắn còn cảm thấy mình có chút cô độc, mãi cho đến khi hắn phát

hiện ra Karen.

Mặc dù Karen có chút không giống mình, Ánh Sáng của cậu ta có lẽ là nhận

được lúc sau này, nhưng lại không biết dùng phương pháp gì để hai thứ cùng

tồn tại một cách hài hào, còn mình chỉ thuần túy là Ánh Sáng mà thôi, nhưng

mặc kệ như thế nào đi nữa, dù chỉ một điểm tương tự như vậy mà thôi thì đã

định sẵn từ trước rằng giữa hai người bọn họ ngoại trừ quan hệ đội viên và đội

trưởng thì còn có một sự tín nhiệm khác.

Neo tháo mặt nạ xuống, đi đến một quán cơm ở bên cạnh, chọn vài món thức

ăn, không gọi hải sản, bởi vì Neo mặc quần áo của cư dân bản địa, mà người địa

phương thì sẽ không gọi món hải sản ở trong quán cơm.

Vừa ăn vừa nhìn người đi đường ở ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua một cách rất

nhanh.

Neo đứng dậy tính tiền, ra khỏi tiệm cơm rồi đi về hướng cuối phố.

Quán cà phê cũng không lớn, cũng không mấy đông khách, thỉnh thoảng có

người đeo mặt nạ hoặc là khăn che mặt bước vào, Neo cũng đeo cái mặt nạ đầu

rắn kia lên.

Hắn thật sự cảm thấy cái mặt nạ này quá xấu, nhưng bây giờ lại không thể đặt

làm một cái khác.

Đi vào quán cà phê, nhân viên phục vụ bước tới, quan sát đến mặt nạ trên mặt

mỗi người, sau khi xác nhận xong lại dẫn người đi về phía sau.

Phía sau của quán cà phê có một cái tầng hầm, đi xuống dưới, là một không

gian khá lớn dưới mặt đất, khuyết điểm chỉ là hơi dài một chút, không phải hình

vuông, đây cũng là vì nhu cầu giữ bí mật.

Neo tìm một chỗ rồi ngồi xuống, phía trước có một cái cái bàn nhỏ, phía trên có

thêm một cái ghế.

Xem ra, nơi này rõ ràng là nơi tụ họp bí mật của tàn dư Ánh Sáng, nếu không

biết, thì còn tưởng rằng đây là một cái sân khấu Talk-Show nhỏ.

Lúc này, một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Neo.

Hai người giống như đều có cảm ứng, liếc nhau một cái.

Lần trước Neo có cảm ứng giống như vậy, vẫn là lúc trông thấy Karen đeo mặt

nạ.

Có điều Neo cũng rõ ràng, Karen lúc này còn ngồi dự thính buổi đàm phán ở

hội trường, không có khả năng xuất hiện ở đây.

Ùm, tay của tên này cũng rất trắng, điểm này trái lại cũng giống với Karen.

Neo cảm thấy, khó mà gặp được một người khiến mình có cảm ứng, phải chủ

động nói cái gì đó, cho nên Neo chủ động chào hỏi:

"Ăn cơm rồi chưa?"

Có vài phương thức chào hỏi, không phân biệt thời đại, thông dụng trong bất kỳ

bối cảnh, suy cho cùng thì ăn cơm là việc ai cũng cần làm hàng ngày.