Số 13 Phố Mink

Chương 867: Cười to (1)




"Làm sao ta có thể đi làm loại chuyện như vậy được chứ, ta chỉ là đi đến đó để

tìm hiểu trước một chút tin tức, thuận tiện để chúng ta biết được mưu đồ của

đám người trốn trong bóng tối kia, chỉ thế thôi."

Karen cau mày, nhìn xem đội trưởng.

"Thế nào, cậu không tin à? Này, cậu đang nghi ngờ lòng trung thành của ta dành

cho Trật Tự đấy."

"Đội trưởng, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của ngài

dành cho Trật Tự."

"Vậy thì được rồi."

"Nhưng tôi có kinh nghiệm phong phú để có thể hoài nghi, ngài sẽ cố gắng

kiếm công lao và phiếu trật tự dựa trên điều kiện tiên quyết là không vi phạm

lòng trung thành với Trật Tự, cộng thêm... Cố gắng tìm việc vui để mình làm."

"Tín ngưỡng là tín ngưỡng, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống."

"Thế nhưng là..."

"Không muốn thế nhưng là, cậu vẫn luôn là người phân chia rõ ràng hơn cả ta,

còn không biết xấu hổ mà nói ta à."

"Đội trưởng, đây là ngài đang nói xấu tôi."

"A, pha tạp Ám Nguyệt, hình dáng Ám Nguyệt, phác hoạ Ám Nguyệt, vài câu

thơ kia đọc thế nào ấy nhỉ, ta quên rồi."

"Đó là chuyện ngoài ý muốn."

"Đúng vậy, ngoài ý muốn, ùm, ngoài ý muốn, làm nhiệm vụ bảo vệ mà còn có

thể trộm mất trái tim công chúa nhà người ta, cậu còn ghê gớm hơn cả ta đấy,

bởi vì cậu dùng tín ngưỡng để trang trí cho công việc và cuộc sống của mình."

"Đội trưởng, tôi chỉ xin một việc, nếu như bên phía ngài có bất cứ việc gì xảy

ra, tôi cũng không hy vọng mình bị giấu diếm."

"Đương nhiên, đương nhiên, suy cho cùng thì chúng ta cũng biết bí mật của lẫn

nhau mà."

Đội trưởng đi ra cửa, đẩy cửa ra, hô to với mọi người: "Tập hợp!"

Tất cả đội viên đều đi ra khỏi phòng bắt đầu xếp hàng, sau khi Karen thay quần

áo và đeo mặt nạ lên, cũng đi ra ngoài đứng vào đội hình.

"Cả ngày hôm qua anh đã đi đâu vậy?" Richard nhỏ giọng hỏi.

"Có chút việc."

"Ngủ ở chỗ của công chúa Ophelia à?"

"Đừng có nói nhảm."

"Vậy anh biến ra một người thân thích ở Đảo Ám Nguyệt cho tôi xem thì tôi sẽ

tin anh ngay."

"Bây giờ tôi thật sự có người thân ở Đảo Ám Nguyệt."

"Nhìn xem, anh bắt đầu nói bậy."

"Được rồi, tối hôm qua tôi ngủ ở một nhà hát người cá khác."

"A, quả nhiên là vậy! Vị trí ở đâu?"

"Bên cạnh nhà hát người cá cũ, cậu đi tìm thì sẽ thấy được, ngày mai cậu có thể

dẫn người mới Memphis đi đến đó thử một chút."

"Ông ta có chút thẹn thùng, hình như có vẻ không được tình nguyện lắm."

"Vậy thì càng cần cậu dùng tình cảm để cảm hóa ông ta, cậu biết đấy, chỉ cần

thành công mở cánh cửa đó ra, sự khác nhau ở nơi đó chỉ có là không đi hoặc sẽ

đi vô số lần, người mới Memphis hướng nội về sau chắc chắn sẽ biết ơn của

cậu."

"Anh nói rất đúng, Karen, tôi biết, đây là sứ mệnh của tôi!"

"Đúng vậy, cố lên."

Đại chủ giáo Waffron lập tức ngồi vào xe, cháu của ông ta là Leon và thư ký

Laure cũng ngồi cùng xe.

Xe ngựa lái ra khỏi mảnh sân nhỏ, đội trưởng dẫn theo tất cả đội viên xếp thành

hai nhóm đi theo phía sau xe ngựa.

Đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của mọi người trong tiểu đội khi đến đảo Ám

Nguyệt, để làm đội hình nghi thức cho đại khu Thành phố York.

Chờ đến lúc tiến vào hội trường, chỉ có hai người có thể đi theo vào trong cùng,

những người còn lại có thể tự do hoạt động.

Đội hình xuất phát từ khoảnh sân nhỏ, rất nhanh đã gặp những đội hình khác ở

trên đường, giữa mọi người trong nội bộ của Trật Tự Thần Giáo đều rất hòa

thuận, ngược lại cũng không xuất hiện tình trạng cạnh tranh ganh đua, giành

trước giành sau.

Cuối cùng thì Trật Tự vừa mới chiến thắng, trong không khí vui vẻ như vậy,

tâm trạng của mọi người đều sẽ rất không tệ.

Có điều, không khí sau khi bước vào quảng trường phía trước phòng hội nghị,

xảy ra hay đổi.

Bởi vì người của Luân Hồi Thần Giáo, cũng xuất hiện ở phía đối diện, tất cả đội

hình đều lộ ra vẻ nghiêm túc và trang trọng.

Lúc này, Neo hạ lệnh: "Thả lỏng."

Tất cả mọi người trong tiểu đội của Neo đều thả lỏng người, mọi người tản đội

ngũ ra, bóp chân bóp chân, vò cổ vò cổ.

Những tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật bên cạnh thấy vậy, đội trưởng của bọn họ

cũng nhao nhao đưa ra mệnh lệnh tương tự.

Rất nhanh, tất cả nhóm người mặc thần bào Trật Tự đều trở nên tự do tùy ý và

lười nhác, bắt đầu tán gẫu với nhau, cười toe toét, tạo thành sự khác biệt rất rõ

ràng với đội hình của Luân Hồi Thần Giáo phía bên kia.

Đại chủ giáo Waffron bước ra khỏi xe ngựa, thấy cảnh này, khóe miệng cũng

không khỏi nở một nụ cười.

Người thắng, nên có được thái độ thong dong, đây là sự trào phúng lớn nhất đối

với kẻ bại trận.

Đám giáo chủ và những đại biểu liên quan cũng dần dần bước xuống từ trên xe

ngựa, mang theo thư ký của riêng mình bắt đầu xếp hàng, mỗi một vị Chủ giáo

đều có hai thành viên của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật hỗ trợ cầm theo đồ đạc đi ở

phía sau.

Thật ra cũng không có đồ gì nhiều, trên cơ bản cũng chỉ là một bộ thần bào sạch

sẽ và tư liệu chuẩn bị sẵn.

Ví như trong tay Karen thì cầm theo một phần tài liệu, phần tài liệu này rất

mỏng, dùng ngón tay là có thể cầm nó lên, nhưng vì để tăng phần trang trọng,

vẫn dùng hai tay mà nâng, ông Memphis thì cầm một bộ thần bào sạch sẽ.