Đội trưởng vặn vặn cổ, phát ra một chuỗi âm thanh giòn vang, mười ngón của
hai bàn tay run lên nhè nhẹ, giống như là một con dã thú đã bị giam cầm không
biết bao lâu, lúc này được thả ra ngoài.
Thời gian dần trôi qua, một luồng hào quang thuần khuyết xuất hiện bên người
của đội trưởng.
Dữ tợn nhưng lại thần thánh;
Phẫn nộ, nhưng lại bình thản;
Méo mó, nhưng lại ôn hòa.
Hai loại hình thái hoàn toàn đối lập, cứ thế mà xuất hiện trên người của đội
trưởng, cũng không hài hòa, nhưng lại thật sự tồn tại.
"Ta từng lập lời thề... Khi ta trở về... Sẽ ra sức uống máu tươi của Ám Nguyệt."
"Rống!"
Đội trưởng phát ra một tiếng gào, lập tức vọt về phía của Karen và Ophelia.
Ophelia theo thói quen mà bước lên trước, che Karen ở đằng sau mình, trong
tay của cô xuất hiện một cuốn quyển trục, cổ tay rung lên, quyển trục rơi xuống,
trong chốc lát, phù văn của một trận pháp cỡ nhỏ xuất hiện.
Từ bên trong của trận pháp này, xuất hiện một thanh kiếm.
Karen thấy cảnh này rất quen thuộc, bởi vì trong nhà anh có một cái tủ lạnh cũ
cũng có tác dụng tương tự.
Ophelia là công chúa của Đảo Ám Nguyệt, có được sự đãi ngộ như vậy thì cũng
bình thường, với lại, người ta cũng sẽ không giống như chính mình mà cảm
thấy đau lòng vì số phiếu điểm bỏ ra cho một lần dịch chuyển vũ khí đến.
Có điều, Karen rõ ràng, lúc để Ophelia sử dụng quyển trục, cô có thể triệu hồi
một trận pháp phù văn cỡ nhỏ, cũng là nhờ khoảng cách của chỗ này đến đảo
Ám Nguyệt không xa, nếu là khoảng cách xa hơn chút nữa, Ophelia cũng không
cách nào triệu hoán đến vũ khí của mình.
Về điểm này, cái tủ lạnh kia ở nhà mình càng có ưu điểm hơn, bởi vì nó có thể
thăng cấp, chỉ có điều chi phí cho việc thăng cấp thật sự quá lớn, cái giá phải trả
lúc sử dụng cũng sẽ cao hơn, nói ngắn gọn... Bây giờ cho dù có đổ hết tài sản
của Karen vào, cũng không đủ để thăng cấp cái công trình này.
Ophelia rút ra một thanh đại kiếm, trên chuôi được khảm nạm đá quý, toàn thân
kiếm phủ một màu tím.
Thanh kiếm này, rất khó để so sánh hơn kém với thanh kiếm Lưu Tư mà
Ophelia đưa cho mình, dù sao thì, người ta là công chúa cũng không thể nào
thiếu vũ khí được.
Trên thân kiếm mà Ophelia rút ra bỗng nhiên trong nháy mắt bắn ra năng lượng
Ám Nguyệt, đại kiếm được kích hoạt, phóng ra ánh hào quang màu tím chói
sáng, sau đó lập tức bổ về phía đội trưởng đang lao về bên này.
Đang lúc thân thể đội trưởng sắp bị thanh đại kiếm này chém một phát làm hai,
thân hình của đội trưởng đột nhiên biến mất, lại gần như cùng lúc đó, xuất hiện
ở sau lưng của Ophelia.
Đại kiếm của Ophelia vung xuống đồng thời trong nháy mắt lại vung lên, trực
tiếp thay đổi phương hướng, đâm về phía sau lưng mình.
Đội trưởng lui lại một lần nữa, nhưng vào lúc này trên thanh đại kiếm lại xuất
hiện một tấm lưới màu tím, phong tỏa lại đường lui của đội trưởng.
"Phốc!"
Đại kiếm đâm về phía lồng ngực của đội trưởng, Ophelia không chút do dự nào,
mà thuận thế vỗ vào chuôi kiếm, một lực rất mạnh truyền theo đến thân kiếm.
"Ông! Ông! Ông!"
Cuối cùng, thì luồng lực này truyền qua thanh kiếm vào người của đội trưởng.
"Ầm!"
Thân thể của đội trưởng lập tức nổ tung.
Từ lúc đội trưởng vọt tới, đến khi Ophelia rút kiếm, hai bên chạm trán nhau
trong phúc chốc, tất cả quá trình vừa rồi đều chỉ phát sinh trong một khoảng
thời gian rất ngắn, ngắn đến nỗi Karen chỉ mới vô ý thức ngưng tụ ra Áo Giáp
Hải Thần và Lưỡi Đao Ám Nguyệt, còn chưa kịp tham gia vào cuộc chiến.
Sau đó,
Đội trưởng nổ tung ngay trước mặt của Karen.
Karen dùng sức mà chớp mắt, anh vốn vẫn luôn cảm thấy trong lúc chiến đấu
mà bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng là một chuyện ngu xuẩn, nhưng có đôi khi lý
tính sẽ không cách nào khống chế được cảm tính, đội trưởng bỗng nhiên lạc lối
đã khiến cho tâm lý của Karen rất bất ngờ, mà cơ thể của đội trưởng nổ tung
cũng khiến đầu óc Karen bỗng trống rỗng trong chốc lát.
"Cẩn thận, hắn vẫn chưa chết!"
Ophelia hét lên với Karen.
Một đôi tay, xuất hiện ở dưới chân của Karen, sau đó túm lấy mắt cá chân của
anh.
Trong lúc không tập trung, Karen cảm giác được mạng sống của mình bị đe
dọa, ánh mắt trong phút chốc tỉnh táo lại.
"Trật Tự – Lồng Giam!"
Lồng giam xuất hiện, bao phủ cả người Karen, anh sử dụng lồng giam để phong
tỏa bản thân mình, đồng thời cũng ngăn cách những thứ phía bên ngoài.
Đôi tay trắng nõn kia bỗng đánh về phía kết giới của Lồng giam, trong chốc lát,
từng đường vết rạn từ từ lan ra xung quanh.
Karen cố ý muốn đem dùng Lưỡi Đao Ám Nguyệt để chặt hai cánh tay này
xuống, nhưng trong lòng lại bỗng nhiên căng thẳng.
"Trật Tự - Tấm Chắn Bảo Vệ!"
Từng tấm chắn xuất hiện ở dưới người của Karen, cắt đứt liên hệ giữa mình và
hai cánh tay kia, mà hai cái tay kia lúc này đã nắm lại, hai ngón trỏ chỉ về
hướng Karen, hai tia sáng màu trắng bắn ra, trực tiếp xuyên thủng qua tấm chắn
mà Karen triệu hồi và cũng phá vỡ lớp lồng giam bao phủ xung quanh người
Karen.
Áo Giáp Hải Thần trên người của Karen nhanh chóng kích hoạt năng lực hệ
Thủy của thủy tổ Ellen đến mức cao nhất, dòng nước phía ngoài nhanh chóng
đóng băng lại.