"Tách đi mà tìm, tôi đi về hướng này, anh đi về hướng kia, sau một tiếng, chúng
ta tập hợp lại ở chỗ này." Ophelia đề nghị.
"Tôi không đồng ý việc tách đi ra tìm." Karen im lặng cả đoạn đường lúc này
lên tiếng, "Làm vậy thì dễ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."
Trong một nơi vừa nguy hiểm vừa xa lạ, còn phải chia ra hành động, đây hoàn
toàn là “giúp một tay” để cho việc ngoài ý muốn xảy ra, làm nền cho sự bất ngờ
phát sinh.
Nhưng Ophelia hình như đã hiểu nhầm ý muốn của Karen, cô ta mở miệng nói:
"Tôi sẽ không dịch chuyển trở về một mình rồi bỏ anh ở lại đây đâu."
Karen nhìn cô một cái, có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn được, cố gắng giữ
giọng nói của mình bình thản:
"Tôi chưa bao giờ lo lắng rằng cô sẽ mặc kệ tôi sang một bên mà tự mình rời
đi."
"Vậy tại sao..."
"Tôi nhát gan, tôi sợ hãi, tôi ngại bóng tối."
Ophelia nhìn xem Karen một hồi lâu, cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Được rồi, đi
hướng này đi."
Karen và Ophelia cùng bắt đầu xuống dốc, Ophelia đi trước, Karen ngay sau
lưng.
Lúc xuống được một nửa con dốc, Ophelia dừng bước, bởi vì phía trước xuất
hiện một cái hang núi.
"Trận pháp dịch chuyển, rất có thể đang ở bên trong." Ophelia nói rồi móc một
viên dạ minh châu ra từ trong túi của mình, ngón giữa sờ lên trên, viên dạ minh
châu này bắt đầu lấp lóe ánh sáng, cái độ sáng này, không thua gì đèn pha.
Hai người tiến vào trong hang, ngoài dự tính thì trong hang rất khô ráo, theo lý
thuyết, cái hang này hẳn là một cái ổ thiên nhiên của bầy rắn, nhưng bên trong
không trông thấy có vảy rắn và da rắn, cũng không có mùi hôi thối giống trên
người lũ rắn kia.
Sau khi đi vào trong một đoạn, phía trước xuất hiện một cánh cửa, một cánh cửa
bằng đá.
Karen chuẩn bị bước lên đẩy nó ra, Ophelia lại vượt lên trước một bước, đưa tay
đẩy, cửa đá được đẩy ra.
Dạ minh châu bắt đầu lơ lửng lên, bay vào trong đó, chiếu sáng hoàn cảnh bên
trong.
Bên trong có một cái lò, phía trên có một nồi nấu.
Lò rất nhỏ, cũng chỉ có một công dụng là hỗ trợ cho cái nồi.
Sâu vào trong, còn có một cái giường đá, một cái tủ đá.
Nơi này, tất nhiên là một nơi trú ẩn đơn sơ điều kiện gì cũng thiếu thốn, Karen
thậm chí nhìn thấy một cái bình lớn đặt ở trong góc, nếu không có gì bất ngờ thì
đây là một cái "Ống nhổ".
Dạ minh châu lơ lửng bay lên, phía trên còn có một cái đèn treo khắc ra từ khối
đá, bên trong chắc là để chứa dầu, chỉ có điều bây giờ cũng không đốt cháy lên
được.
"Nơi mà chúng ta bước vào, có lẽ đã không đúng, lối vào, vốn phải là ở đây."
Karen chỉ chỉ vào một cánh cửa ở vách tường bên kia.
Ophelia đi qua, đưa tay đẩy ra, sau cánh cửa là một không gian càng rộng hơn,
bên trong có đặt một cái bàn, có vẻ như đây là phòng khách.
Cùng với viên dạ minh châu bồng bềnh từ từ chiếu sáng càng nhiều nơi hơn,
phía trước, xuất hiện hai cái bóng người.
Sự xuất hiện của hai bóng người này khiến cho Ophelia và Karen trong nháy
mắt đều bước vào trạng thái đề phòng, nhưng chỉ rất nhanh sau đó, hai người
đều phát hiện mình đang sợ bóng sợ gió, vốn dĩ cũng không phải hai bóng
người, mà là hai pho tượng đá hình người.
Phía đối diện với hai pho tượng đá hình người này được trưng bày hai cái quan
tài đá.
"Đây là pho tượng của tổ tiên Bernard." Ophelia chỉ vào một pho tượng đá rồi
nói, "Pho tượng đá này trông có vẻ rất quen mắt."
Karen đến gần để xem xét, phát hiện đây là một pho tượng nữ.
Người nữ này đội mũ trùm đầu, trên cổ có treo một chuỗi dây chuyền đá quý,
mặc váy dài trên người, dưới chân mang giày, trong tay còn cầm một cây gậy
phép thuật.
Đây không phải chính là Pall sao!
"Là Pall." Karen nói.
"A, đúng, trong khu tưởng niệm mà tổ tiên Bernard xây cho bà Pall trong cung
điện, tôi cũng đã thấy được pho tượng của bà ấy, đúng là bà Pall."
Ánh mắt của Karen để ý đến một chi tiết, hai cánh tay của tượng đá, là đang
nắm cùng nhau, giống như là một đôi tính nhân cùng đứng.
Chi tiết này, khiến cho Karen theo bản năng mà cảm thấy không thoải mái, nếu
như không phải lúc này Ophelia đang đứng ngay cạnh bên mình, anh ta có lẽ sẽ
trực tiếp đập nát bức tượng này của Bernard.
Bây giờ, anh thật sự có thể cảm nhận được tâm trạng buồn nôn của Pall khi nói
đến kẻ phiền phức này, Bernard thật là một kẻ tự luyến đến mức khiến người
khác thấy buồn nôn.
"Còn hai cái quan tài đá này là..." Ophelia nhìn xem hai cỗ quan tài đá, "Tượng
trưng cho ngụ ý rằng tổ tiên Bernard và bà Pall sau khi chết muốn cùng chôn ở
một chỗ sao?"
"Có thể mở ra mà nhìn xem." Karen đề nghị.
Ophelia do dự một chút, vẫn gật đầu.
Karen cúi người, đưa tay bắt lấy rìa nắp quan tài, bắt đầu dùng lực mà đẩy, một
hồi âm thanh ma sát giữa đá vang lên cùng với bụi bặm bay ra.
Cuối cùng, nắp quan tài đá được Karen đẩy ra một nửa, bên trong trống rỗng,
không có thi thể.
"Có lẽ chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng." Ophelia nói lại suy đoán của mình lúc
nãy.
Karen cũng từ chối cho ý kiến, đi đến trước cái quan tài đá thứ hai, cúi người,
hai tay bắt lấy nắp quan tài, bắt đầu đẩy.
Khiến cho Karen cảm thấy ngoài ý muốn đó chính là lần đẩy này cũng không
tạo ra tro bụi giống như lúc nãy.
Điều đó có nghĩa rằng cỗ quan tài này vừa mới có người đẩy ra!
Là ai, là ai?
Đội trưởng, là ngài sao?
Đội trưởng lúc trước đã đến nơi này rồi? Vậy bây giờ thì người ở đâu?
Dù sao cũng là ba người cùng được dịch chuyển đến nơi này, khả năng rất lớn
chính là do đội trưởng.
Karen tiếp tục đẩy cái nắp quan tài ra, trong cỗ quan tài này, cũng không phải
trống rỗng, bên trong bất ngờ lại có một bộ thi thể nữ đang nằm.
Thi thể đã mất nước biến thành một cái xác khô, nhưng có điều vẫn còn giữ lại
vài phần dáng vẻ lúc còn sống, quần áo trên người cũng là thần bào Ánh Sáng.