Neo dẫn Karen đi đến bên hông của khu biệt thự, chuẩn bị tiếp tục đi sâu vào
trong, Neo chống ra hai tay, ngâm tụng:
"Ánh Sáng – Che Giấu Dấu Vết."
Trong chốc lát, thân hình Neo bắt đầu trở nên trong suốt, đây là lợi dụng nguyên
lý khúc xạ ánh sáng để cho bản thân trở nên vô hình.
Neo dùng tay vỗ vỗ lên người Karen, hiệu quả của cái thuật pháp này cũng
truyền qua trên người Karen.
Hai "Người ẩn thân", từ từ đến gần phía ngoài của khu biệt thự.
Nhìn xuyên qua hàng rào có thể trông thấy có võ sĩ đang đi tuần bên trong,
nhưng số lượng cũng không nhiều, nơi này dù sao cũng là đảo Ám Nguyệt,
hang ổ của gia tộc Ám Nguyệt, ở chỗ này tất nhiên là an toàn.
Đương nhiên, cũng có thể nói theo khía cạnh khác thì là do tướng quân Taffman
cảm thấy tự tin, nếu như thực lực của bản thân đủ hùng mạnh, vậy thì đám cận
vệ ở bên cạnh nhiều khi chỉ có tác dụng để sai bảo và làm đội nghi thức mà thôi.
Thừa dịp hai tên võ sĩ tuần tra đã đi qua chỗ khác, Neo bò lên một cái cây trước,
nhanh chân đạp lên cành cây mà nhảy lên, nhảy qua hàng rào bên ngoài mà vào
trong vườn của khu biệt thự.
Karen ngẩng đầu nhìn cái cây ở bên cạnh, lại nhìn thân cây một chút, Áo Giáp
Hải Thần hiện ra trên người, Áo Giáp Hải Thần cùng phối hợp với năng lực của
Thủy tổ Ellen có được khi thành lập quan hệ cộng sinh cùng với Pall, gia tăng
sự nhanh nhẹn của Karen lên rất nhiều lần.
Sau khi leo lên cây, giẫm lên trên cành, thả người nhảy lên, trước lúc đáp đất
còn lộn người một vòng rưỡi.
Neo ra hiệu cho Karen đi theo mình, Neo cũng không tới gần biệt thự, mà là đi
sâu vào trong vườn bạch quả, phủi đi mớ lá cây trên đất, phía dưới lộ ra một nắp
sắt đang đóng, xoay tròn, mở ra, Neo nhảy vào trong.
Đầu tiên Karen nghiêng người xuống, cầm lên một nắm lá cây phủ lên trên cái
nắp rồi đóng nó lại, cố gắng che kín phần phía trên.
Phía dưới là một cái hầm, có điều hình như cũng bởi vì chủ nhân của nơi này
cũng không thường hay ở nhà, cho nên cũng không chứa nhiều đồ ăn.
Neo đi vào hầm ngầm, lại quẹo qua một hướng, dẫn Karen vào hầm rượu.
Karen rõ ràng, chắc là sau khi đội trưởng đi vào nơi này, ký ức của "Nó" đã dần
dần bắt đầu được mở ra.
Trong hầm rượu cũng cất giữ rất nhiều rượu, rượu đỏ của Đảo Ám Nguyệt sản
xuất cũng vốn là mặt hàng bán chạy, ở Wien thì có dùng Rael cũng mua không
được, chỉ có thể dùng phiếu điểm để mua.
Phần cuối của hầm rượu là một bậc thang, đi lên phía trên, xuất hiện một cánh
cửa, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thì phía sau cánh cửa này là bên trong
biệt thự.
Neo nhắm mắt lại, đang cảm nhận tình hình đằng sau cánh cửa, Karen thì chờ ở
bên cạnh.
Lập tức, Neo liên tục làm mấy động tác tay với Karen, ý là sau khi ra cửa thì
quẹo sang bên trái rồi đi lên cầu thang.
Karen nhẹ gật đầu với Neo, ra hiệu mình đã biết rồi.
Neo nhanh chóng mở cửa, Karen lập tức vọt ra ngoài, rẽ trái, trực tiếp đi lên lầu,
cửa vào hầm rượu nằm ngay bên cạnh cầu thang, cho nên toàn bộ quy trình đều
rất thuận lợi, sau khi đi lên lầu hai, Karen trông thấy cửa phòng tắm đang mở ra,
nên trực tiếp lẻn vào trong.
Rất nhanh, Karen liếc mắt nhìn xuyên qua khe cửa thì trông thấy một bóng
người vọt lên lầu hai, rồi đi thẳng lên lầu ba.
Đội trưởng, ngài vì sao mà không nói rõ ràng!
Nhưng mà, đang lúc Karen chuẩn bị ra khỏi phòng tắm để đi lên lầu ba, bên
ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Dưới sự bất đắc dĩ, Karen chỉ có thể lui vào trong phòng tắm, vì lý do an toàn,
anh còn trốn vào phía sau tắm rèm che trong bồn tắm, đế giày giẫm lên trên
thành bồn.
Hai cô hầu gái đi đến, một người trong đó bắt đầu rửa tay, một người khác thì
đang thả lỏng cái cổ của mình.
"Đi thôi, lát nữa còn phải tiếp tục phục vụ tướng quân và công chúa."
"Ừm."
Việc đáng được ăn mừng đó chính là bọn họ cũng không có sử dụng toilet.
Đợi đến sau khi hai cô hầu gái rời khỏi, Karen bước đến cửa phòng tắm một lần
nữa, sau khi xác nhận không có ai bên ngoài, ra khỏi phòng tắm rồi nhanh
chóng đi lên lầu 3.
Nhưng cửa của tất cả các phòng trên lầu 3 đều bị đóng chặt, Karen căn bản cũng
không biết đội trưởng bây giờ đang ở bên trong căn phòng nào.
Phòng sách, phòng sách, đúng, bình thường mà nói, bí mật đều sẽ được lưu giữ
ở trong phòng sách.
Mà vị trí của phòng sách, bình thường cũng là ở cuối hành lang, nhưng đến
cùng là ở đầu nào của tầng này?
Mặc dù căn biệt thự này được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, nhưng chủ nhân cũng
không thường ở đây, có lẽ phải mấy tháng hoặc thậm chí nửa năm mới trở về
một chuyến, cho nên cũng không có dấu vết sinh hoạt rõ ràng.
Karen chỉ có thể lựa chọn đại một đầu, anh chạy đến căn phòng ở phía bên trái,
mở cửa, lách mình vào trong, quả thật đúng là phòng sách, nhưng bên trong
không có một ai.
Tất nhiên, đội trưởng cũng không ở trong này.
Karen chỉ có thể một lần nữa cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng, anh hi vọng
thời khắc này đội trưởng cũng sẽ làm động tác giống vậy, sau đó trông thấy đội
trưởng đang ngoắc tay gọi mình từ trong khe cửa của căn phòng nào đó.
Nhưng rất đáng tiếc, tình huống này cũng không phát sinh.
Lúc này, trên bậc thang lại có tiếng bước chân truyền đến, mà tiếng bước chân
cũng là đang tiến về phía vị trí phòng sách mà mình đang đứng.
Karen chỉ có thể lần nữa trốn đến đằng sau màn cửa, may mắn là cửa sổ sau
màn cửa có một cái bệ nhỏ, Karen có thể ngồi lên trên.
Một cô hầu gái đi đến, sau khi đặt nước trà và đồ ngọt lên bàn đọc sách, mở đèn
bàn lên, sau đó thì đi ra ngoài.
Lúc Karen chuẩn bị thuận thế rồi chuồn đi, đổi một căn phòng khác để thử vận
may, khi anh vừa bước đến cửa phòng, lại nghe thấy tiếng bước chân một lần
nữa, lần này là tiếng bước chân của hai người.
Karen chỉ có thể quay về chỗ cũ một lần nữa, ngồi lên trên bệ cửa sổ.
Cửa phòng sách bị đẩy ra.
"Bữa tối thế nào rồi?"
"Cảm ơn chú đã chuẩn bị trứng rùa biển riêng cho cháu, ăn rất ngon."
"Bởi vì chú biết cháu từ nhỏ thích ăn món này, có biết không, mỗi lần ở trên
biển cả, lúc chú phát hiện ra trứng rùa biển, đều sẽ đánh dấu kỹ nó lại, chờ đến
lúc sắp lên bờ thì mới cử đội tàu đến để thu hoạch, chỉ có như vậy, thì mới có
thể cam đoan rằng trứng rùa biển lấy được vẫn còn tươi mới.
Thật ra dùng muỗng múc ăn ngay tại chỗ thì hương vị mới ngon nhất, thậm chí
cũng không cần phải nấu, nó vẫn còn ấm, nhiều nhất thì cho thêm một ít muối
lên, hương vị đó mới thật sự ngon."
"Từ nhỏ đến lớn, cháu vẫn luôn xin chú dẫn ra biển, nhưng mỗi một lần chú đều
không đồng ý."
"Bởi vì khi đó cháu vẫn còn nhỏ, chú không hi vọng cháu nhìn thấy mặt xấu xí
của biển cả quá sớm."
"Vậy còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ cháu đã trưởng thành, có thể chịu được mặt xấu xí và đồng thời cảm
nhận vẻ đẹp của nó."
Karen ở sau rèm cửa đã nghe ra được âm thanh của Ophelia, một giọng nam
còn lại, chắc hẳn là tướng quân Tafman.
Nói như thế nào đây, âm thanh của tướng quân Tafman cũng rất nhã nhặn,
không hề giống là như là một vị chỉ huy quân đội tàn bạo, có điều từ một cái
góc độ khác mà nói, thì cũng xem như phù hợp với sự hình dung của đội trưởng
dành cho ông ta: Tinh tế nhưng lại biến thái.