Số 13 Phố Mink

Chương 842: Cùng đội trưởng đi trộm (3)




Trong xe ngựa, Pamir nhìn Ophelia ngồi ở chỗ đó, không nói một lời, có chút

quan tâm hỏi: "Công chúa, ngài như thế nào rồi?"

"Ta không sao."

"Nhưng sắc mặt của ngài..."

"Pamir, gần đây ta có phải đã mập lên không?"

"Không có đâu, tôi cũng không nhận ra được, là do ngài Karen nói sao?"

"Ừm, anh ta nói ta mập."

"Có lẽ, ngài Karen là đang nói về mấy vị trí khác thì sao?" Pamir chủ động bạo

gan nói đùa, lúc trước cô cũng nhìn thấy động tác của công chúa và vị Karen

kia, hai người gần như là đang ôm nhau.

"Anh ta có vị hôn thê, từ lúc vừa mới bắt đầu thì anh ta đã nói mình có một vị

hôn thê."

"Công chúa là đang để ý đến chuyện này sao?" Pamir không cảm thấy vị hôn

thê của kia của ngài Karen có thể so sánh được với công chúa nhà mình.

Quan trọng nhất chính là, Đảo Ám Nguyệt cũng không phải là chế độ một vợ

một chồng, thuở nhỏ cô ta lớn lên ở Đảo Ám Nguyệt, tất nhiên cũng được tiếp

nhận văn hóa này.

"Ngay cả người cá mà anh ta còn không muốn đụng, chẳng lẽ sẽ đồng ý đụng

vào ta sao?"

"Công chúa, ngài sao có thể so sánh bản thân mình với người cá được, việc này

cũng không thích hợp."

"Ngươi có biết không, nếu như hôm nay anh ta nguyện ý đụng với người cá kia,

trái lại trong lòng ta có lẽ sẽ cảm thấy vui mừng một chút, điều này nói rõ tất cả

mọi việc đều còn có khả năng, nói rõ ta vẫn còn có cơ hội."

"Thế nhưng là, nếu như ngài Karen thật sự để cho người cá kia phục vụ mình,

thì ngài cũng sẽ không thích ngài Karen, không phải sao?"

"Ta vừa mới hỏi anh ta, buổi chiều đã đi đâu, anh ta nói rằng mình đi ăn hải sản,

ta lại hỏi tiếp, sau đó đi làm gì, ngươi có biết anh ta đã trả lời như thế nào

không?"

"Ngài Karen đã trả lời ngài như thế nào vậy, thưa công chúa?"

"Anh ta nói rằng, anh ta đã đi chơi gái."

"Tôi nghĩ, có phải là ngài Karen đã đoán được là ngài chốt đơn giúp, lúc xuống

lầu thì ngài Karen có thể hỏi thăm mấy người đi cùng cho nên cũng đã sớm biết

rõ."

"Anh ta chắc là đoán được, cái này vốn nên là một sự ngầm hiểu lẫn nhau,

nhưng anh ta lại lựa chọn phương thức trực tiếp nhất là nói ra, đây không phải

thẳng thắn, mà là ở trong lòng anh ta, cũng không có vị trí nào cho ta cả."

"Thì ra là... có ý như vậy sao."

"Pamir, ngươi đã từng thích một ai đó chưa?"

"Thuộc hạ không có."

"Vậy ngươi có biết cảm giác khi thích một người là như thế nào không?"

"Thuộc hạ... Không biết."

"Ta cũng không biết, trước khi gặp lại anh ta, có đôi khi trong lòng sẽ hiện ra

cái nụ cười hợp cách kia, sẽ vô ý thức mà cảm thấy buồn cười;

Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy anh ta, nhìn nụ cười hợp cách ở trên mặt anh

ta, thiếu chút nữa là ta không nhịn được mà muốn đấm anh ta.

Lúc ấy ta thật sự muốn đánh cho anh ta một trận, sau đó ném xuống dưới sông!"

Ophelia mím môi, tiếp tục nói: "Trong bút ký của Tiên tổ Bernard viết rất chính

xác:

Khi ngươi thật sự thích một người, ngươi sẽ không chịu được mà trở nên hèn

mọn trước mặt cô ta.

Xem ra, ta là nên chỉnh đốn lại tâm tình của mình, không cần thiết để cho mình

tiếp tục xấu hổ và hẹn mọn, tiên tổ Bernard cũng đã chứng minh, cho dù không

có tình yêu, vẫn như cũ có thể trở thành một người vĩ đại."

Nói xong,

Trong mắt Ophelia không còn trông thấy những cảm xúc khác, chỉ còn lại ánh

sáng đơn thuần.

Đúng lúc này, ngoài xe ngựa có người thông báo:

"Thưa công chúa, tướng quân Tafman đã về đảo, ngài ấy đã phái người truyền

lời mời ngài đến cùng ăn tối."

"Chú ở đâu? Vẫn chưa trở về cung sao?"

"Không có, tướng quân ngủ lại ở biệt thự trong vườn bạch quả trên sườn núi."

"Được rồi, ta đã biết, ta đến ngay."

...

Trời tối.

Hai người Karen và Neo cùng đi ra khỏi phòng, vào thời gian này, không có ai

đứng trong sân.

Bọn họ cũng không biến thành khói đen mà bay đi, mà là thoải mái bước ra

ngoài.

Lúc đi ngang qua phòng của Richard và Memphis, bởi vì cửa sổ nửa mở, cho

nên nghe được Richard đang khoe khang trải nghiệm của mình khi đến nhà hát

người cá lúc chiều cho Memphis nghe, nói đến mức sinh động như thật, để cho

người ta như tự mình trải nghiệm.

Bây giờ cậu ta kể chuyện kịch tính đến cỡ nào thì sau khi trở về, sẽ bị đánh kịch

tính đến mức đó.

Ra khỏi sân nhỏ, lại tiếp tục đi bộ ra cổng chính khách sạn, Neo phất tay bắt

một chiếc xe ngựa thương dụng đang dừng ở ngoài, tựa như là xe taxi đậu chờ

khách ở ngoài khách sạn trong thành phố vậy.

Neo trước tiên là nói về vị trí của một quán cà phê, xe ngựa đưa cả hai người

đến nơi đó, trên xe, hai người đổi thần bào trên người thành quần áo hàng ngày.

Sau khi xuống xe, hai người cũng chưa đi đến quán cà phê, mà là hướng một

chỗ khác đi đến, mục đích hẳn là cách nơi này không xa.

"Đội trưởng, ngài có còn nhớ rõ vị trí cụ thể là ở nơi nào không?"

"Không nhớ kỹ lắm." Neo đưa tay chỉ về một khu dân cư nằm xa trên núi ở phía

chân trời, "Chắc là ở chỗ đó."

"Vậy chúng ta từ từ tìm đi."

"Chắc là sẽ không phiền phức như vậy, lúc đi qua cửa ta sẽ nhớ ra được, ta nhớ

rõ ở đó là một tòa biệt thự rất lớn, bên trong trồng không ít cây bạch quả."