Số 13 Phố Mink

Chương 839: Đầu bảng (3)




"Leon, tới đây."

Leon chỉ có thể đi tới: "Ông nội."

Sau đó, hắn lại nhìn về phía Ophelia, nói: "Công chúa Ophelia, chào ngài, thật

vui mừng khi tôi có thể gặp lại ngài một lần nữa."

"Có thể nhìn thấy ngài Leon, cũng khiến tôi cảm thấy rất vui."

"Thằng nhóc Leon này rất thích Đảo Ám Nguyệt, vừa ở lại nơi này sắp xếp đồ

đặc thì nó đã ra ngoài đi dạo rồi."

Thân là trưởng bối, Waffron có thói quen nói tốt cho cháu của mình.

"Ồ? Lúc xế chiều ngài Leon đã đi dạo ở nơi nào vậy?"

Leon mỉm cười hồi đáp: "Đi ăn một bữa hải sản rất đặc sắc, sau đó tùy ý đi dạo

ở trên đường mà thôi, cảm thụ không khí ở nơi này, tôi khi đi du lịch cũng

không thích đến như địa điểm cố định, bởi vì tôi cảm thấy cảnh đẹp thật sự mà

lúc mình bắt gặp vô tình trên đường dạo chơi."

"Ngài Leon thật sự rất lịch thiệp và tao nhã."

"Không phải lịch thiệp tao nhã gì cả, mà chỉ là tôi đơn giản cảm thấy như vậy,

mới có thể sử dụng tâm hồn mình để cảm nhận được vẻ đẹp thật sự."

Leon trả lời, rất ôn hòa và trôi chảy.

Waffron cười nói: "Nó là như vậy đấy, người tuổi trẻ bây giờ, thích kiểu văn

nghệ lãng mạn như thế, ha ha."

Ông ta còn không biết, buổi chiều cháu mình là đi chơi gái.

Ông ta càng không biết, vị công chúa trước mặt mình, còn biết cháu trai mình

buổi chiều là đi chơi gái.

...

Trong hàng, Richard đang nghiêng đầu về phía Karen, ra hiệu cho anh nhìn tiểu

thư Ophelia.

Karen không thèm để ý tới cậu ta.

Sau đó, Karen phát hiện trong hàng, ngoại trừ Memphis ra, tất cả mọi người đều

là đang nháy mắt với Karen hoặc là làm động tác tay.

Karen làm ngơ tất cả.

Đám người này chỉ đơn giản là muốn xem kịch, nhất là lúc Leon cũng đang ở

đây, bọn họ càng muốn xem.

Karen cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể trách rằng lúc ấy mình đeo

nhầm mặt nạ của ông nội, cộng thêm nói hơi nhiều vài câu, mới dẫn đến tình

huống bây giờ xuất hiện.

...

"Tôi cũng già rồi, có lẽ giữa những người trẻ tuổi mới có chuyện để nói."

Waffron nói.

"Ngài vẫn chưa già, tư tưởng của ngài vẫn giống như là người trẻ tuổi vậy, tràn

đầy sức sống." Ophelia nịnh nọt nói.

"Ha ha, người khi tới cái tuổi này, không chịu nhận mình già cũng không được,

cũng rất khó có thế lấy được tinh thần hứng khởi như trước khi, bây giờ, cũng

chỉ có thể giúp người trẻ tuổi định hướng đường đi, sau này phải do những

người trẻ tuổi tiếp tục thờ phụng Thần Trật Tự rồi."

"Rất xin lỗi, đã làm phiền đến ngài nghỉ ngơi."

"Không không không, không có, rất cảm ơn công chúa đã có thể đến đây, theo

lý thuyết, phải là do khách đến như tôi đến thăm chủ nhà thì mới đúng lễ."

"Ngài nghỉ ngơi, tôi xin cáo từ trước."

"Được rồi, Leon, tiễn công chúa đi."

"Vâng, ông nội."

Ophelia đi ra ngoài, Leon thì đi theo bên cạnh cô.

Lúc đi ngang qua người của Karen, cô cũng chưa từng nhìn Karen một chút.

Có điều, Karen cũng không cảm thấy buồn bực gì, mà nếu cho dù không có sự

cảnh cáo trước của Pall lúc ở nhà thì bây giờ Karen cũng không suy nghĩ lung

tung gì ở đây.

Thứ thích hợp nhất để chứa đựng những cảm giác tốt đẹp, cũng chỉ có một thứ

gọi là ký ức.

Nhưng anh biết mình chắc chắn còn có thể gặp mặt lại tiểu thư Ophelia, không

phải bởi vì liên quan đến chuyện nam nữ, mà là vấn đề về thân phận của mình,

Đảo Ám Nguyệt chắc chắn sẽ chủ động mời mình đến gặp một lần.

Ophelia bước qua trước mặt Karen,

Ùm,

Cô ta hình như mập hơn một chút.

Có thể là lúc ở khách sạn Ankara, vì đói nên gầy đi một chút, về đến nhà thì có

thể ăn uống bình thường để bù đắp trở lại.

Lúc này, Karen nghe được tiếng của đội trưởng:

"Dựa theo lễ nghi, Richard, Karen, hai người đi cùng với ngài Leon để tiễn

khách."

Đội trưởng, ngài đang làm cái quái gì đấy?

Karen nhìn về phía đội trưởng, ngăn cách bởi một cái mặt nạ, Karen nhìn không

thấy sắc mặt của đội trưởng phía sau, nhưng Karen cảm thấy chắc chắc trên

khóe miệng của đội trưởng đang nở một nụ cười xấu xa

Richard quay người, đi theo Leon, Karen không có cách nào khác, chỉ có thể đi

cùng với Richard theo sau lưng Leon.

Ra khỏi cổng,

Ophelia không vội vã bước lên xe ngựa, mà là tiếp tục tản bộ, Leon đi theo bên

người cô.

Xe ngựa cùng với đội tùy tùng đi theo ở phía sau, Karen và Richard đi theo sau

lưng Leon, bên cạnh là nữ võ sĩ Pamir và một nữ võ sĩ khác.

Thật ra, người khó chịu nhất ở đây đó là Leon, phía trước là Ophelia, đằng sau

là Karen, dẫn đến sau khi ra khỏi của cũng không thể thử bắt chuyện hay tán

gẫu, bằng không Leon sẽ cảm thấy bản thân mình rất buồn cười.

Rốt cục,

Đi tới một nơi bờ sông có cây cối xanh tươi phủ bóng, Ophelia dừng bước.

Tất cả mọi người, cũng đều dừng bước.

Ophelia hướng mặt xuống mặt nước, mở miệng nói:

"Karen."

Sau khi kêu tiếng này ra, Leon rất tự giác mà lui lại, nhún vai để giải tỏa bớt sự

xấu hổ.

Mặc dù âm thanh cũng không lớn, nhưng quá rõ ràng, rõ ràng đến cơ bản cũng

không thể nghe lầm được.

Karen chỉ có thể đi về phía Ophelia, Còn Richard đứng ở đó, gương mặt cậu ta

ở dưới mặt nạ đã đang không ngừng thay đổi biểu cảm, lúc Karen đứng ở sau

lưng Ophelia, Richard đã lộ ra nụ cười dưới mặt nạ.

Leon lùi về phía bên cạnh, đồng thời phất tay ra hiệu những người khác cùng

nhau lui lại, Richard chắc chắn cũng lui lại, Pamir cũng lui lại cùng với nữ võ sĩ

kia, để không gian lại cho hai vị kia.

Richard dùng bả vai đẩy vào Leon một phát, nói: "Không nghĩ tới rằng anh vẫn

còn rất thân sĩ đấy."

"Ta không thích thông gia vì chính trị, ta muốn tự do."

"Cho nên, anh còn cần phải cảm ơn Karen à?"

"Thật có lỗi, cậu cũng yêu cầu ta quá cao rồi đấy, ta cũng không phải là Thánh

nhân."

"Không, trong lòng tôi thì anh đã thành Thánh Leon rồi."

...

Dưới bóng cây, mắt của Ophelia vẫn nhìn xuống mặt sông như cũ, cũng không

có quay người lại, tiếp tục đưa lưng về phía Karen.

"Buổi chiều ra ngoài đi dạo à?"

"Ừm."

"Đi dạo ở nơi nào?"

"Đầu tiên là đi ăn hải sản."

"Sau đó thì sao, đi làm cái gì?"

"Đi chơi gái."