Tiếng đập cửa vang lên.
Karen nằm ở trên giường ngồi dậy, đưa tay mở cửa.
Ngoài cửa, có bốn người phục vụ đang nâng một bồn tắm lớn, trong bồn tắm có
một cô gái quấn lụa mỏng che mặt, a không, là người cá.
"Tôi không có đặt hàng."
"Thưa ngài, đây là bạn bè của ngài đã sắp xếp giúp cho ngài."
"Bạn bè của tôi?"
"Đúng vậy, là bạn của ngài."
"Rất xin lỗi, tôi không cần."
Lúc này, người cá nằm trong bồn tắm bắt đầu khóc thút thít, cái tiếng nức nở
này phát ra, mỗi một tiếng đều giống như đang kích thích tiếng lòng của người
khác.
Nếu như là những người khác, mặc kệ là nam hay nữ, trên cơ bản đều sẽ bị
tiếng khóc nức nở này mê hoặc, nhưng cường độ tinh thần của Karen cao hơn
người bình thường nhiều, vào thời điểm này, phản ứng đầu tiên xuất hiện ở
trong đầu của Karen đó là:
Cô ta đang cố gắng dùng năng lực tinh thần để ảnh hưởng tới mình!
"Tôi đã nói, tôi không cần."
"Thưa ngài, ngài làm như vậy sẽ khiến cho chúng ta không thể nào bàn giao
được, bởi vì đơn hàng đã được đưa đến cho ngài, nếu như đưa trở về, cô ấy sẽ bị
trừng phạt."
Cái này, một người phụ nữ thành thục đi đến trước cửa mà nói với Karen.
"Trừng phạt?"
"Đúng vậy, chỉ cần là người cá bị trả đơn hàng, đều sẽ phải gặp trừng phạt, đây
là quy định của nhà hát chúng tôi, với lại, vốn dĩ tiền trích phần trăm cô ấy sẽ
được nhận cũng không có, ngài hoàn toàn có thể không cần làm gì, chỉ để cô ấy
ở đây mà tâm sự với ngài, đối phó cho đến khi hết giờ, xin ngài hãy nhân từ."
Trong sự nhận biết của Karen, đây cũng là đám người của Richard và Leon giúp
anh đặt đơn, từ chối quá mạnh mẽ cũng không hợp lắm, chỉ có thể nhẹ gật đầu.
Mấy người phục vụ nhấc cái bồn tắm lớn kia vào trong phòng của Karen, sau đó
toàn bộ đi ra ngoài, người phụ nữ thành thục kia khẽ cười với Karen, nói: "Cám
ơn sự lương thiện của ngài."
Nói xong, người phụ nữ đóng cửa phòng lại.
Sau đó, bà ta thu lại nụ cười trên mặt, cau mày, bà ta là thật không biết công
chúa tôn quý rốt cuộc là đang chơi trò gì, thậm chí, bà ta cũng không biết vị
công tử đẹp trai ở trong kia, nên đụng vào người cá là tốt hay là không đụng tới
người cá thì mới tốt.
Nhưng bất kể như thế nào, mình đã phụ trách đưa hàng đầu bảng tới đây, tiếp
theo dù có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không thể trách tội mình được.
Bên trong căn phòng,
Người cá lấy tấm vải mỏng che mặt xuống, lộ ra gương mặt của mình.
Cô ta rất trắng, cũng rất non.
Trong lúc đối mặt với cô ta, trong đầu tựa như cũng không còn những từ ngữ
hình dung khác, cực hạn trắng và cực hạn non, giống như là hai sắc thái phối
hợp với nhau hài hòa nhất trên thế gian đang được thuyết minh một cách hoàn
mỹ ở trên người cô ta.
Hai tay của người cá khoanh lại đặt trước người, hành lễ với Karen.
Karen ngồi trở lại trên giường, nhìn cô ta.
Người cá cũng mở tay mình ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình thuốc
màu xanh lam, ánh mắt nhìn về phía Karen, hỏi thăm có cần mình uống vào để
biến ra hai chân hai không.
Nhưng nằm ngoài sự dự đoán của người cá đó chính là, vị công tử đẹp trai này
cũng không trả lời mình, trái lại là cầm đi cái bình thuốc ở trên tay của cô.
Karen mở cái bình thuốc ra, đặt ở dưới mũi mà ngửi ngửi, mặc dù anh cũng
không tinh thông gì về Dược học, nhưng Pall thì thông hiểu về thứ này, lúc ở
nhà thì Pall cũng pha chế không ít thuốc để điều trị cho bệnh tình của Dora và
Doreen, cho nên đối với thứ này Karen cũng hiểu được đôi chút.
Mùi thuốc có hơi gay mũi, hít vào một chút, thì có thể cảm giác được đại não
thiếu chút nữa là bất tỉnh
"Thứ này, không thể dùng thường xuyên, không tốt cho cơ thể."
Trên mặt của người cá lộ ra nụ cười lúng túng, đây là lần đầu tiên cô gặp người
khách giống như vậy.
Những người khách khác có người bảo cô uống, cũng có người không bảo cô
uống,
Có người lúc làm được một nửa lại bắt cô uống.
"Cô không biết nói chuyện sao?"
Người cá nhẹ gật đầu.
"Vậy chúng ta cũng không tán gẫu thêm."
Người cá tiếp tục gật đầu, đây là muốn đi thẳng vào chủ đề chính, cô giang hai
cánh tay của mình, chuẩn bị thể hiện ra sự hấp dẫn của mình.
"Tôi ngủ trên giường, cô ngủ ở trong bồn tắm, chúng ta mỗi người tự mình nghỉ
ngơi."
"..." Người cá.
Karen lại nhắm mắt rồi nằm lên giường, hai tay khoanh lại gối dưới đầu, hai
mắt nhắm nghiền.
Mỗi một người đều có thứ mà mình thích, hoặc là gọi đam mê, trong đa số tình
huống, đều thuộc về phạm vi bình thường có thể chấp nhận, ví như Eunice biết
Karen thích tất chân, mỗi lần lúc Karen trở về, cô đều sẽ chuẩn bị sẵn vài cái tất
chân để anh cảm thấy vui vẻ
Đây xem như là một phương thức lấy lòng lẫn nhau giữa tình nhân, là chuyện
bình thường cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng còn về người cá, bất kể gương mặt có dễ nhìn hay xinh đẹp đến mức
nào, lúc trông thấy cái đuôi cá trong bồn tắm kia, Karen cũng chẳng còn chút
hứng thú nào, không bày tỏ sự khó chịu ra ngoài đã là do Karen cố gắng kiềm
chế.
Cái đuôi cá, cái vảy cá kia khiến cho Karen có cảm giác như bước và chợ bán
cá, anh thậm chí còn không dám nhớ lại buổi tiệc hải sản Laure mời lúc buổi
trưa.
Người cá đầu bảng nằm trong bồn tắm lúc này cũng bối rối,
Đây là chuyện gì xảy ra?
Mình là tới đây ngủ, nhưng không phải là ngủ như thế này...
Nhưng nhìn khách cứ nằm im ở trên giường, cô còn có thể làm như thế nào
đây?
Bình thuốc nằm trong tay của khách, chẳng lẽ mình lại trèo ra khỏi bồn tắm,
đuôi cá vùng vẫy trên mặt đất để anh ta tới đỡ mình dậy?
Bản thần là người cá đứng đầu bảng, cô cũng có mặt mũi của mình.
Cho nên, cô đem mái tóc dài của mình đặt ở trên môi, bắt đầu thổi lên những
âm thanh rất nhỏ.
Âm thanh này vừa mới phát ra, còn chưa kịp có hiệu quả, trên giường bỗng
truyền đến ạm thanh lạnh lùng:
"Cô không biết quần áo ở trên người của tôi hay sao?"
Người cá dừng lại, cô ta quả thật cũng không biết.
Cũng không ít cư dân địa phương của Đảo Ám Nguyệt là khách hàng của những
nơi này, nhưng những người thật sự là khách hàng trụ cột của ngành nghề này
vẫn là những thương nhân vãng lai, cướp biển, đảo chủ của các hòn đảo gần
đây, vùng biển này cũng chỉ có Đảo Ám Nguyệt là trạm chung chuyển thương
mại duy nhất.
Nhưng Đảo Ám Nguyệt từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm cấm tín ngưỡng giáo
hội và những kẻ có tín ngưỡng gia tộc ở ngoài tiến vào, nếu có lui tới, cũng chỉ
giới hạn ở khách sạn Bernard.
Mặc dù bây giờ trên đảo Ám Nguyệt đã thiết lập trạm dịch chuyển của Trật Tự
Thần Giáo, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, lực ảnh hưởng vẫn còn chưa kịp
mở rộng ra, cư dân trên đảo vẫn còn chưa quen thuộc lắm, chớ nói chi là cái
quần thể đặc thù như người cá này