"Ừm?"
Karen ngồi dậy, nhìn ra phía ngoài, lại phát hiện điểm đỏ biến mất.
Chắc là khách ở trong phòng đối diện lầu ba lỡ trượt tay chiếu vào phòng mình.
A... Không đúng.
Karen bỗng nhiên nhận ra được một vấn đề, đó chính là mặc dù phía dưới
không nhìn thấy phía trên, nhưng giữa các phòng ngang nhau ở trên lầu ba, có
lẽ người ở phòng sát vách sẽ không nhìn thấy, nhưng ở phía đối diện thì có thể
nhìn thấy.
Mà nơi này cũng không có mấy thứ như màn cửa, cho nên lầu ba bên này cũng
xem như nửa mở.
May mắn là bây giờ khách không đông, nếu mà vào lúc khách đến đông đúc,
không có gì khác với việc biểu diễn công khai cho mọi người thấy.
Nhà hát người cá, nhà hát người cá, người biểu diễn không chỉ có mỗi người cá,
người xem cũng là một phần của buổi diễn.
Karen nằm xuống một lần nữa, thuận tay cầm quyển sách giới thiệu để ở đầu
giường lên xem
Bên trong ghi lại là câu chuyện kể về người cá, mà lại là cách kể chuyện
nghiêm túc, không mang theo hám ý ám chỉ như thường thấy.
Trong câu chuyện giới thiệu rằng, người cá là một chủng tộc đặc biệt, một số ít
trong bọn họ sẽ học được cách nói chuyện của con người, nhưng đa phần đều sẽ
chỉ nghe hiểu chứ không thế nói, bởi vì cấu tạo dây thanh quản của họ có sự
khác biệt với con người.
Bọn họ vốn sinh sống trên những hòn đảo ngoài biển, nhưng hơn một trăm năm
trước, nơi ở của họ bởi vì nguyên nhân đặc thù khiến cho hoàn cảnh sống bị phá
hoại, cho nên không còn cách nào khác phải tiến hành di cư, tộc trưởng Bernard
vĩ đại đón nhận bọn họ, để bọn họ có thể sinh sống ở gần khu vực bãi đá ngầm
của Đảo Ám Nguyệt, từ đó, không ít người cá cũng bắt đầu tín ngưỡng vào Ám
Nguyệt.
Nhưng trong cơ cấu xã hội của người cá, có quan niệm phong tục khác với con
người, bọn họ càng theo khuynh hướng cho rằng mình là yêu thú trong biển cả,
mà không phải nhân loại, đối với bọn họ mà nói, tiến hành loại hình phục vụ ở
chỗ này trái lại cũng giống như đánh bắt cá tôm vậy, là một cách lao động
không thể bình thường hơn nữa.
Ở trong lịch sữ, từng có một vị tộc trưởng của Ám Nguyệt muốn bãi bỏ hiện
tượng người cá tham gia vào cái ngành nghề sắc dục này, kết quả trái lại gặp
phải sự phản đối mạnh mẽ từ quần thể người cá, bởi vì hoàn cảnh sinh sống ở
gần Đảo Ám Nguyệt quá tốt, dẫn đến việc nhân số của bọn họ gia tăng rất
nhanh, dưới áp lực của sự bùng nổ dân số, khiến những người cá phải lên đảo
tìm một vài công việc để trao đổi tài nguyên.
Cho nên, trên cơ bản ở những chỗ tương tự với cửa hàng điểm tâm ở trên Đảo
Ám Nguyệt, đều có bóng dáng của những người cá, bọn họ xem công việc này
như một lẽ thường tình.
Đọc nội dung trên quyển sổ, Karen trong nhất thời cũng không phân biệt được
cuối cùng thì đây là một câu chuyện thật sự được kể lại hay chỉ là một chiêu trò
để giảm bớt sự tội lỗi của khách hàng.
Nhìn thấy câu kết ở trang cuối cùng, khiến cho Karen sững sờ:
【 Mỗi một lần ngài chốt đơn, cũng là đang giúp đỡ cho sự sinh tồn của quần
thể người cá! 】
Karen đặt quyển sổ xuống,
Không nhịn được mà nói thì thầm một mình:
"A, còn có vụ chơi gái này mà chơi tới nỗi cảm thấy chơi gái là sứ mệnh thần
thánh."
...
"Công chúa, tôi vừa mới xác nhận qua, trong phòng của ngài Karen cũng không
có người cá, ngài ấy cũng không dùng máy chiếu mà đặt hàng, chỉ nằm một
mình ở trên giường mà nghỉ ngơi."
Nữ võ sĩ Pamir để máy chiếu trong tay xuống, quay người lại ngồi đối với
Ophelia đang ngồi uống trà ở phía sau, bẩm báo nói.
Bên người Ophelia còn có một người phụ nữ thành thục đang đứng, lông mày
vẽ từ màu xanh lá cây, là chủ của cái nhà hát này, cũng là một nữ nhân vật rất
nổi danh ở Đảo Ám Nguyệt, người ta xưng bà ấy là phu nhân Chenay, nghe đồn
bà ấy là con lai giữa người cá và cư dân trên đảo Ám Nguyệt.
Bình thường mà nói, nhân loại và người cá rất khó để có thể mang thai, cho dù
có thụ thai được hầu như cũng chỉ toàn là thai chết, cho nên, bên ngoài mặc dù
vẫn luôn có lời đồn đại này, nhưng đến vẫn không có kết luận rằng phu nhân
Chenay có thật sự là con lai hay không.
Đương nhiên, ở trước mặt của Ophelia, danh tiếng của phu nhân Chenay có cao
tới mức nào, cũng chỉ có thể cẩn thận mà phục vụ.
Mặc dù bà ta cũng không biết vì sao tiểu thư Ophelia cao quý lại tới đây, nhưng
từ trong lời nói của nữ võ sĩ kia thì bà cũng nghe ra được một vài điều.
Hại, mở cái cửa hàng làm ăn này, người vợ trong nhà đến đây bắt ông chồng đi
ăn vụng, đã sớm không phải là chuyện mới mẻ gì.
Nhưng vị này cũng thật dũng cảm, cũng dám dưới ánh mắt của công chúa mà
đến mở phòng, còn tốt là vẫn chưa chốt đơn, nếu không thì một khi công chúa
nổi giận thì mình cũng sẽ bị liên luy theo.
"Thưa công chúa, vào một vài thời điểm thì những lúc xã giao giữa đàn ông với
nhau thì việc này cũng không tránh khỏi, để không phá hư quan hệ giữa hai bên,
lại không thể ra vẻ mình thanh cao, lúc mà các đồng nghiệp và thủ trưởng muốn
tới đây vui chơi thì cũng là rất khó mà từ chối.
Vị kia, ngài Karen, đã làm được rất tốt."
Nói xong, phu nhân Chenay nhìn về phía nữ võ sĩ Pamir, hỏi: "Vị này là lần đầu
tiên đến đây sao?"
"Đúng thế." Pamir gật đầu nói.
"A, vậy thì càng hiếm thấy, lần đầu tiên tới nơi này lại còn có thể nhịn được sự
cám dỗ của lòng tò mò, người đàn ông như vậy quả thật cũng là khó thấy trên
đời."
Phu nhân Chenay cũng hiểu rõ, có đôi khi muốn nịnh nọt một người, thì khen
ngợi người mà người đó thích hiệu quả trái lại sẽ càng tốt hơn.
Nếu như công chúa cao quý không có hứng thú với người đàn ông kia, thậm chí
không phải là ấn tượng tốt ở trên phương diện đó, tại sao lại có thể tự mình đến
nơi này.
Ophelia cũng không có tiếp lời, cô ta cũng lười mà giải thích, đồng thời, cô
cũng lười giấu giếm việc này.
Nữ võ sĩ Pamir thì tiếp tục dùng máy chiếu để quan sát, nhưng lần này thì Pamir
đã có kinh nghiệm, che lại đá phát sáng, lúc trước thiếu chút nữa thì mình đã bị
ngài Karen phát hiện rồi.
Ophelia lại nhấp một miếng trà, hỏi: "Anh ta vẫn chỉ nằm một mình sao?"
"Đúng vậy, công chúa, vẫn chỉ có một mình."
Ophelia nhìn về phía phu nhân Chenay, hỏi: "Ta nghe nói, ở nơi này của các
ngươi có một vị đứng đầu bảng?"
"Đúng vậy, thưa công chúa, bình thường đều là tám giờ tối mới có tư cách để
đặt đơn." Phu nhân Chenay lập tức nói bổ sung, "Nếu như công chúa ngài muốn
gặp cô ấy, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô ấy đến ra mắt ngài."
"Không cần tới ra mắt ta, dẫn cô ta đến phòng kia đi."
Phu nhân Chenay cho rằng là mình đã nghe lầm, vô ý thức hỏi: "Đưa đến,
phòng của ngài Karen ạ?"
"Ừm."
Ophelia đặt chén trà xuống, khóe miệng nở nụ cười,
Nói:
"Ta không thể cho phép, người khác có, nhưng anh ta không có."