Trên đường di chuyển xuống nước, đi qua hai hàng dừa dọc ở bên đường, đá
dưới mặt đất cũng lấp lánh đủ màu, nhìn có vẻ rất đẹp mắt.
Karen vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ở bên đường, từ lúc thức tỉnh ở thế
giới này đến nay, không phải ở Ruilan thì là ở Wien, mà cả hai nơi này, khí hậu
đều không tốt, cho dù là mùa hè, cũng không ẩm ướt ấm áp như thế này.
Đảo Ám Nguyệt quả thật là thiên đường nghỉ dưỡng.
Bởi vì cảnh sắc quá mức xinh đẹp, cho nên lúc di chuyển không cảm giác con
đường này dài dằng dặc, cả đội xe rất nhanh đã tiến đến sườn núi.
Đã đến chỗ khách sạn, lúc trước đi từ trên đỉnh núi xuống, Karen đã nhìn thấy
bố cục bên trong của khách sạn, cũng không phải là kiểu kiến trúc hiện đại như
của khách sạn Ankara, mà là cố gắng giữ gìn nét đẹp cổ điển, chia thành từng
khu riêng biệt, trái lại cho Karen cảm giác về không khí của văn hóa phương
đông, nhưng về mặt chi tiết lại có phong cách của Hy Lạp cổ đại.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì tiếp theo mỗi tiểu đội sẽ có một khu "Tứ Hợp
Viện" của riêng mình, bên trong mỗi một khu "Tứ Hợp Viện" còn có cảnh quan
và hồ nước riêng.
Mức độ thoải mái và dễ chịu khi ở lại nơi đây là không có vấn đề gì phải phàn
nàn, không có sự ngột ngạt khi ở trên cao, nhưng làm nơi đàm phán, nó lại có
một khuyết điểm, đó chính là việc tập hợp trước khi vào họp sẽ bị kéo dài.
Đến trước cổng chính, khách sạn Bernard.
Nhìn chữ ghi trên tấm biển to lớn của khách sạn, Karen không nghĩ tới, nhanh
như vậy thì đã gặp được người theo đuổi của Pall, việc này cũng làm nổi bật
khía cạnh về địa vị của Bernard trong lịch sử của Đảo Ám Nguyệt
Người phục vụ của mỗi khu dẫn xe ngựa vào sâu trong khách sạn, xe ngựa có
thể trực tiếp lái vào từng khu phòng tương ứng, từ lúc này đến về sâu, chiếc xe
ngựa này sẽ để ở nơi này, cùng với quản gia riêng, người đánh xe ngựa và phục
vụ.
Về sau, mỗi ngày họp, ngài Chủ giáo đều cần phải ngồi xe ngựa đi, bởi vì mặc
dù hội trường ở ngay trong khách sạn, nhưng khoảng cách cũng khá xa xôi.
Chủ giáo Waffron bước vào phòng ngủ chính, những phòng khác ở hai bên có
thể vào ở, đều là phòng đôi.
Lúc đầu khi Richard tới đây muốn ở chung một phòng với Karen, nhưng Neo
lại mở miệng nói trước: "Richard, cậu ở cùng một phòng với Memphis."
"À, được thôi." Richard không dám vi phạm mệnh lệnh của đội trưởng.
Neo nhìn Karen, nói: "Cậu ở chung một phòng với ta."
"Vâng, đội trưởng."
Fanny mở miệng nói: "Hành lý đã được vận chuyển đến đây, tự mình nhấc về
phòng."
Karen lấy hành lý của mình ra, sắp xếp vào trong phòng.
Neo thì trực tiếp nằm dài trên giường, nói: "Hôm nay cùng ngày mai đều không
có nhiệm vụ, nơi này chỉ cần bình thường có lưu ba cái người chờ đợi phân phó
là được, những người còn lại có thể thừa cơ hội này đi ở trên đảo đi dạo chơi
đùa."
"Nhiệm vụ này thật tốt."
"Đúng vậy, là phe chiến thắng, chắc chắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng, cậu thử đoán xem vị tiểu thư Ophelia kia có biết cậu đã đến rồi hay
không, nếu như cô ta biết cậu đã đến nhưng lại không chủ động tới gặp cậu, thì
có vẻ có chút không đúng đấy."
"Đội trưởng, giữa tôi và tiểu thư Ophelia không có quan hệ gì cả."
"Cậu cứ nói tiếp đi, ta tin mà."
Lúc này, Laure xuất hiện ở trước cửa phòng, gõ cửa, Karen ra mở cửa.
Laure gật nhẹ đầu với Karen, Neo nằm ở trên giường cũng gật nhẹ đầu chào.
Sau đó, Laure đối Neo nói: "Cùng ra ngoài dạo chơi, ta làm người hướng dẫn,
Leon cũng đi, ta cũng gọi Richard đi cùng."
Nếu nói đúng thì, ba người bọn họ đều là mấy vị công tử, gọi mình đi theo
cùng, cũng xem như đã rất nể mặt.
"Ra ngoài đi dạo đi, là cơ hội khó được." Neo cười nói.
"Được rồi." Karen đồng ý.
"Đi, ta mang các ngươi cùng đi ăn đặc sản ở Đảo Ám Nguyệt này." Laure đưa
tay vỗ vỗ bả vai Karen, ra hiệu Karen đi ra.
Karen đi ra, trông thấy Richard và Leon đã đứng ở trong sân.
"Trước hết ta muốn hỏi một điều, có việc gì xảy ra với cái mặt của cậu thế? Bị
thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ à?" Leon hỏi.
Richard nhẹ gật đầu, nói: "Ừm, đúng vậy đấy."
Leon hỏi: "Dị ma nhà ai mà chuyên đánh vào mặt thế."
Lúc này, Laure và Karen cùng đi tới, Laure cố ý giơ túi tiền lên, nói: "Phiếu Trật
Tự bây giờ có thể được sử dụng trực tiếp tại Đảo Ám Nguyệt, đều mang theo
hết đi."
"Ngươi đề xuất mà không mời khách sao, Laure, tên hẹp hòi này." Richard tức
giận nói.
"Ăn cơm ta sẽ mời khách, nhưng các tiết mục sau khi ăn cơm xong, ví như việc
trải nghiệm sự đặc sắc của nhà hát người cá, thì không hợp để mời khách, trên
cơ bản đều là chính cậu dùng phiếu điểm để thương lượng với người cá, không
thông qua lễ tân để tính tiền."
"Nhà hát người cá sao, ở chỗ nào?" Richard hỏi.
Laure giải thích nói: "Cũng chính là cửa hàng điểm tâm đặc sắc ở Đảo Ám
Nguyệt."
"Vậy được, ta đi lấy túi tiền, Karen, nếu anh không cầm theo cũng không cần về
lấy, đợi chút nữa tôi chia cho anh."
Leon cười nói: "Quan hệ của hai người cũng thật tốt nhỉ."
Richard nói: "Đương nhiên, Karen là anh em tốt của tôi."
Nói xong, Richard quay trở gian phòng của mình, Memphis thì đang ngồi trên
giường mà ngẩn người.
Richard lấy ví tiền ra từ trong túi hành lý của mình, nói:
"Bây giờ tôi muốn đi cùng với họ đến cửa hàng điểm tâm để nếm vài món tươi,
ha ha."
Memphis ngẩng đầu, nhìn Richard.
Richard không chú ý tới ánh mắt đến từ sau lưng mình, mà là mở ra túi tiền của
mình rồi nhìn một chút, thở dài nói:
"Ai, lúc đầu tiền tiết kiệm của tôi còn đủ chơi tới bến ở đây một hồi, bây giờ chỉ
còn lại một nửa, cha tôi quả thật không phải là người."
Nói xong,
Richard đưa tay vỗ vỗ bả vai Memphis, nói: "Tôi đi cùng với người ta, cũng
không thích hợp để tôi dẫn người khác theo, nhưng ông cứ yên tâm, đợi buổi tối
sau khi tôi trở về, tôi sẽ dẫn ông đi riêng."
Memphis nhăn nhăn lông mày, nhìn chằm chằm Richard.
Richard hiểu sai ý, nghĩ là đối phương đang hoài nghi khả năng của mình, việc
này tất nhiên không thể nhịn được!
Cậu ta lập tức vỗ vỗ bộ ngực của mình,
Nói:
"Yên tâm, một ngày hai lần mà thôi, hoàn toàn không thành vấn đề. Tôi còn trẻ,
cũng không phải đang ở độ tuổi của cha tôi."