Karen mở hộp gỗ trên bàn sách ra, lật một tờ mới nhất trong bản bút ký màu
đen ra, cầm lấy bút máy, viết lên ở phía trên:
"Mặc dù tôi vẫn luôn che giấu thân phận của mình, nhưng thân phận của tôi vẫn
càng ngày càng bị nhiều người biết được.
Tôi không cho rằng đây vì mình che giấu thất bại, bởi vì tôi cũng không lựa
chọn che giấu hoàn toàn. Che giấu, chỉ là một loại phương thức, mà không phải
là mục đích của tôi.
Quan trọng nhất chính là, trong những người đã biết thân phận của tôi, có một
một số người là dù tôi che giấu có tốt đến cỡ nào, thì bọn họ vẫn có thể nhìn ra
được thân phận của tôi, ví như bà ngoại của tôi ở nhà Guman.
Năng lực của huyết thống gia tộc Alte quả thực quá lợi hại, cho dù lúc tôi có
đeo mặt nạ lên mặt thì bà ấy vẫn cũng có thể nhận ra tôi.
Ngoại trừ những người này ra, trong nhận biết của họ về tôi vẫn chỉ là một vài
bề nổi về thân phận bên ngoài.
Đối với tình huống này, tôi hẳn phải cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy sợ hãi, cảm
thấy bất an.
Nhưng sự thực là, tôi cũng không có.
Muốn tìm kiếm phong cảnh yêu thích trên đường, tất nhiên sẽ để lại dấu chân
của mình trên con đường đó..."
Lúc viết đến câu nói kia, Karen do dự một chút, cảm thấy dùng câu nói này làm
câu kết thúc nội dung công việc hôm nay có chút không đủ tinh tế.
Anh biết mình viết xuống những câu này chẳng mấy chốc sẽ bị con chó, con
mèo và yêu tinh radio đọc qua, cho nên bây giờ anh cũng bắt đầu chú trọng đến
trải nghiệm đọc của họ.
Kéo xuống dưới câu cuối cùng,
Viết thêm một câu nữa ở bên dưới:
"Lúc ngươi đang đứng trên cầu nhìn phong cảnh, người đứng ngắm phong cảnh
trên lầu cũng nhìn ngươi."
Karen nhẹ gật đầu, đóng bút máy, đặt cuốn bút ký về chỗ cũ.
Sau khi duỗi lưng một cái Karen quay trở về phòng ngủ, vừa lúc này Healy gõ
cửa phòng:
"Thiếu gia."
"Chuyện gì?"
"Cái rương mà ngài mang về ấy, có cần tôi giúp ngày sắp xếp không?"
Cái rương, cái rương gì?
A, là cái rương kia, mình vậy mà đem cái rương chứa con rối của lão già kia về
nhà.
"Đưa đến trong kho hàng đi."
"Được rồi, thiếu gia."
"Đúng rồi, Alfred đã về chưa?"
"Vẫn còn chưa có, thiếu gia."
"Được rồi, tôi đã biết, cô mau đi đi."
"Vâng, thiếu gia."
Karen quay đầu nhìn về phía Pall đang nằm trên một cuốn vở mà dùng móng
vuốt ngoáy vẽ: "Alfred ra ngoài làm gì thế?"
"Tôi cũng không biết, Alfred không nói với cậu à?"
"Không có."
"Có lẽ hắn ta đang đi hẹn hò với đối tượng mới thì sao."
"Đối tượng?"
"Trên thị trường hình như mới tung ra kiểu radio mới..."
...
"Rốt cuộc bọn họ đã xảy ra việc gì?"
Alfred nhìn về phía người đàn ông trong phòng mà hỏi.
Người đàn ông che lấy lồng ngực của mình, dáng vẻ như trong lòng vẫn còn sợ
hãi, vừa há to miệng thở dốc vừa nói: "Thưa ngài bọn họ, bọn họ đều bị bắt rồi."
"Bị bắt, Bị ai bắt?"
"Không biết, đám người kia bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã đánh ngã
chúng tôi, chúng tôi cố hết sức phản kháng, nhưng vô dụng, bọn họ thật sự là
quá mạnh, chúng ta căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn họ."
"Vậy sao ngươi trốn ra được?"
Alfred lập tức ý thức được sự tình không được bình thường.
"Tôi... Tôi cứ như vậy mà trốn ra được, sau đó lập tức hướng chạy đến chỗ ngài
báo tin tức."
"Đáng chết, ngươi là đồ con lợn!"
Alfred lập tức quay người đi về hướng cửa phòng, nhưng lại lập tức dừng bước
lại, chạy về phía cửa sổ một bên, dẫm lên khung cửa sổ, trực tiếp nhảy ra phía
ngoài.
Nhưng không đợi đến khi Alfred rơi xuống đất, hai bóng người đã xuất hiện sau
lưng anh ta.
Hai con ngươi của Alfred đang muốn tỏa ra ánh sáng màu đỏ để chuẩn bị phản
kích, đối phương tựa như cũng đã đoán được ý của Alfred, trực tiếp dựng thẳng
lên vách ngăn bảo vệ che ở trước người, đồng thời tiếp tục tới gần.
Người của Trật Tự Thần Giáo?
Alfred lập tức giơ tay lên, từ bỏ việc chống cự, mặt hướng về bọn họ, mở miệng
nói:
"Người một nhà."
"Người một nhà?" Một người đàn ông trong đó phát ra âm thanh nghi ngờ.
"Giấy chứng nhận của tôi ở bên trong áo khoác, tôi phục vụ cho Thẩm Phán
Quan Pavaro, tên dị ma kia là tai mắt mà tôi giúp chủ nhân thiết lập, tôi không
phải là dị ma."
"Lên khóa còng tay trước."
"Được rồi."
Alfred khép lại hai tay của mình để tròng còng tay lên, lúc này anh ta để ý được
có không ít bóng đen xuất hiện ở bốn hướng xung quanh, lúc trước nếu như
mình phản kháng, giải quyết hai tên trước mặt thì cũng không có vấn đề gì lớn,
nhưng có lẽ mình cũng không cách nào còn sống mà đi ra khỏi đây.
Khóa còng tay lại xong, năng lượng cấm chế trong nháy mắt khóa lại sức mạnh
của Alfred, để cho anh ta trở nên vô cùng suy yếu.
Người đàn ông lúc này mới đưa tay móc ra từ trong túi của Alfred một sổ chứng
nhận, nhìn một chút, nói: "Chúng ta sẽ áp giải ngươi về, chờ đến sau khi điều
tra rõ ràng tình huống xong, sẽ bàn giao ổn thỏa cho ngươi."
"Được rồi, tôi phối hợp, ca ngợi Thần Trật Tự."
...
"Đinh linh linh!"
Chuông điện thoại vang lên.
Dincom đến gõ cửa phòng ngủ của Karen: "Ông chủ, điện thoại gọi tới tìm ngài
Pavaro."
Bởi vì ngài Pavaro vẫn luôn không có nhà, cho nên trong hai tên nhân viên
trong cửa hàng cũng xem Karen như là ông chủ, ông chủ trước gọi là ngài.
"Được rồi, tôi sẽ bắt máy ở trong phòng sách."
"Vâng thưa ông chủ."
Karen đi vào phòng sách, cầm ống nói lên rồi chạm vào trên chiếc nhẫn, biến
thành bộ dáng của ngài Pavaro.
"Xin chào, ta là Pavaro."
"Thẩm phán quan Pavaro, có chuyện chúng ta cần nói với ngài."
"Các ngươi là ai?" Karen hỏi.
"Ca ngợi Thần Trật Tự."
Đối phương chỉ trả lời một câu đơn giản như vậy trong điện thoại, cũng không
nói rõ ra bộ môn cụ thể của mình.
"Alfred, có phải là thuộc hạ của ngài sao?"
"Đúng vậy, anh ấy là thuộc hạ của ta."
"Được rồi, ngài có thể đảm bảo sự chung thành của anh ta không?"
"Ta có thể đảm bảo."
"Vậy thì làm phiền ngài tự mình đến phòng tập thể hình Rocky Cisco trên phố
Silode."
"Được rồi, ta lập tức tới ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Karen lập tức gọi điện thoại đến văn phòng của đội
trưởng, đầu dây điện thoại bên kia vang lên rất lâu, nhưng không ai bắt máy,
hiển nhiên đội trưởng cũng không ở trong văn phòng.