Số 13 Phố Mink

Chương 814: Con rối (3)




"Như thế nào?"

"Rất tốt, ngài Lemar, tác phẩm của ngài vĩnh viễn làm tôi hài lòng, cho ngài,

đây là tiền thù lao."

Matthews móc ra một xấp phiếu điểm đưa cho Lemar, Lemar bắt đầu kiểm kê ở

ngay trước mặt ông ta.

"Ngài không cần kiểm lại đâu, ở nhà tôi đã đếm kỹ rồi."

"Cái này không thể được, ông cũng lớn tuổi, lần trước còn lẫn vào mấy tấm

phiếu giả, tôi biết ông cũng không phải cố ý, nhưng tôi không hi vọng giữa hai

chúng ta có hiểu lầm gì không cần thiết."

"Ừm, ngài nói đúng."

"Được rồi, ông Matthews, bây giờ ông có thể mang theo bạn gái yêu mến của

mình về nhà mà hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến rồi."

"Đúng vậy, tôi đã không thể chờ thêm được nữa, gặp lại sau, ngài Lemar."

Matthews ôm cái rương, lại gật đầu chào Karen, đi ra khỏi cửa hàng.

Sau khi chở khách đi về, Lemar cười lạnh một tiếng, nói: "Người này là một tên

thương lái trong chợ đen, tay chân rất không sạch sẽ, không chỉ là trong việc

buôn bán, ông ta còn thích ra tay trộm đồ."

"Đây là đam mê của ông ta sao?" Karen hỏi.

"Đúng thế."

"Vậy tôi đi đây."

"Được rồi, vừa rồi cám ơn cậu, cậu có biết không, vì nếu không có ai trông

chừng thì ta sợ cửa hàng của mình bị ông ta dọn đi hết."

"Không cần khách sáo."

Karen đẩy cửa ra ngoài, đang chuẩn bị đi về phía chiếc xe Pens second-hand

của mình, lại phát hiện có một người đang ngồi trên xe, đó chính là Matthews,

với lại, ông ta đã khởi động xe.

Đang muốn ăn trộm xe của mình à?

Karen bước thẳng về phía trước, Matthews trông thấy Karen đang đi về phía

này, chỉ chỉ vào chiếc xe này, giống như là đang hỏi thăm có phải của mình hay

không? Karen vừa đi vừa gật đầu.

Sau đó, Matthews cười cười, đạp mạnh chân ga, lái xe đi.

"Ha ha ha!"

Sau khi chạy ra đường lớn, Matthews nở nụ cười, mắng:

"Thằng nhóc không biết tôn trọng người già, người già té sấp mặt xuống sàn

cũng không đưa tay ra đỡ, đây chính là bài học ta dành cho nhóc, hừ hừ."

"À, thế à?"

Một giọng nói truyền đến từ sau lưng Matthews, Matthews giật cả mình, lập

tức, ông ta cảm giác được một thứ gì đó lạnh buốt đang tựa vào sau ót của mình,

nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì nó hẳn là một khẩu súng.

Lại nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thì nó hẳn là một khẩu súng thuật

pháp.

Ánh mắt Matthews nhìn vào hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, trong gương,

ngồi ở phía sau mình, chính là người trẻ tuổi mà mình mới vừa gặp trong bảo

tàng gốm Lemar, đáng chết, hắn ta lên xe bằng cách nào, chẳng lẽ là biến thành

một luồng sương mù mà tiến vào trong xe sao!

"Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi thấy xe của ngài hơi bẩn, cho nên muốn lái

đến cửa hàng rửa xe giúp ngài tẩy rửa sạch sẽ thôi, sau đó lại cho ngài đem xe

trả lại."

"Tiếp tục lái xe, rẽ ở phía trước."

"Được rồi, tôi biết, tôi đã biết."

Dựa theo lời dặn dò của Karen, cuối cùng xe dừng lại trước một đường hẻm

vắng vẻ, Matthews xuống xe, giơ hai tay đi vào đường hẻm.

"Xoay người."

"Được rồi, thưa ngài, xin ngài cầm chặt súng, ta sẽ hoàn toàn phối hợp với

những gì ngài yêu cầu."

Matthews xoay người, mặt hướng về phía Karen.

Karen đưa tay lấy ra một túi tiền mạ vàng trừ trong túi áo của ông ta.

"Xin ngài cứ việc cầm đi, đây là hình phạt mà tôi đáng phải nhận."

Karen bóp bóp túi tiền, bên trong cũng không có nhiều phiếu điểm, chỉ còn dư

lại một ít sau khi trả tiền cho ngài Lemar lúc nãy.

Cho nên, Karen nhét túi tiền lại vào trong túi áo của Matthews.

Matthews ngây ngẩn cả người, vội nói:

"Xin ngài nhất định phải nhận lấy, nếu không thì lương tâm của tôi cũng không

cách nào tha thứ cho hành vi của chính mình."

"Một chút phiếu điểm cũng không đủ để chuộc tội đâu."

Vẫn là thấy ít;

Cho nên Karen vẫn có xu hướng đập cho tên trộm vặt dám trộm đồ của mình

này một trận, sau một khắc, Karen giơ chân lên, trực tiếp đạp về phía bụng của

Matthews, cả người Matthews bị đạp lộn nhào một vòng.

Ngay sau đó, Karen đi đến trước, chuẩn bị đạp thêm vài cái, đột nhiên, lại cảm

giác được trên người Matthews truyền đến một luồng sức mạnh kỳ lạ, Karen lập

tức lui về phía sau mấy bước.

Ở chỗ túi áo của Matthews, cũng chính là chỗ để túi tiền lúc nãy bỗng dưng

xuất hồng lên.

"Ầm!"

Một luồng sương mù màu hồng tỏa ra, bao phủ cả người của Matthews.

"Trật Tự - Thanh Tẩy."

Trước người của Karen xuất hiện một lớp chắn thanh tẩy, cho nên, lúc nãy trong

cái ví tiền kia có cái gì?

Sương mù màu hồng biến mất, cả người Matthews lộ ra vẻ mê say, ông ta nằm

dưới đất bắt đầu sờ lên lồng ngực của mình, hai chân càng không ngừng cọ đi

cọ lại trên mặt đất.

"A, ngứa quá, nóng quá, nóng, a..."

Trộm vặt thích trộm túi tiền nhất, tự nhiên cũng sẽ vì vậy mà rất đề phòng việc

túi tiền của mình bị trộm, nhưng người như Matthews mà bố trí một cơ quan

chống trộm ở trong túi tiền của mình thì đúng là hiếm gặp.

Thấy bộ dáng của lão ta đã như vậy, Karen cũng lười tiếp tục dạy dỗ một trận,

trở lại trong xe, nổ máy rồi rời đi.

...

Trong phòng bếp, Healy và phu nhân Lake đang chuẩn bị bữa tối.

"Ta nói này Healy, nếu cô thật sự thích cậu ấy, ban đêm cứ tự mình chui vào

trong chăn của cậu ấy đi, ta cũng không tin rằng cậu ta sẽ đuổi cô ra ngoài."

"Phu nhân, rốt cuộc ngài đang nói gì thế!"

Healy tức giận mà trừng mắt nhìn phu nhân Lake để thể hiện sự bất mãn của

mình.

"Nói cho cùng thì, phu nhân, thiếu gia cũng có vị hôn thê, qua mấy tháng nữa,

tiểu thư ấy cũng sẽ đến đây."

"Vị hôn thê là vị hôn thê, tình nhân là tình nhân." Phu nhân Lake lơ đễnh, "Lại

nói, tầm độ tuổi này của cậu ta, chắc chắn là có nhu cầu, cô vừa lúc có thể giúp

cho cậu ta."

"Vậy thì... Phu nhân có cần sao?"

"Ta à? Ha ha, ta đã kết hôn."

"Kết hôn là kết hôn, tình nhân là tình nhân."

"Ách..."

"Lại nói, độ tuổi này của phu nhân, chắc chắn cũng có nhu cầu."

"Thèm bị đánh à!"

"Phu nhân có thể chui vào trong chăn của thiếu gia ban đêm a, tôi cũng không

tin rằng thiếu gia sẽ đuổi phu nhân ra ngoài."

Hai người phụ nữ truy đuổi nhau trong phòng bếp, lúc này, Karen từ bên ngoài

đi ngang qua, nhìn về phía phòng bếp, nghi ngờ nói:

"Có việc gì thế?"

"Chúng tôi đang đùa giỡn thôi." Phu nhân Lake lập tức nói, sau đó đi vào trong

rửa tay.

"Đúng vậy, đúng vậy, phu nhân vừa mới cù lét tôi."

Karen cười cười, nhẹ gật đầu với bọn họ, đi vào phòng ngủ.

"Thiếu gia thật là một người tốt." Healy dựa vào cạnh cửa nhà bếp mà cảm thán

nói.

Lúc này, Pieck ôm một cái rương đi đến, hỏi: "Ngài Alfred ơi, đây là cái rương

trong xe ông chủ mang về, tôi nên để ở chỗ nào? Đặt trong phòng sách hay sao

ạ?"

"Ồ, cái rương to thế sao, vậy cứ để ở đây trước đi, đợi chút nữa ta xin lệnh của

thiếu gia xem để ở chỗ nào."

"Được rồi."

Pieck khiêng cái rương đặt vào một góc vắng trong nhà bếp, chờ khi Pieck đi ra

rồi, Healy có chút tò mò mà nhìn cái rương lớn này.

"Bên trong là thứ gì thế?" Phu nhân Lake rửa tay xong, trông thấy cái rương lớn

này thì bước đến, nghĩ lần bên trong là nguyên liệu nấu ăn, trực tiếp đưa tay

muốn mở nó ra.

Healy vội nói: "Đây là đồ mà thiếu gia lái xe chở về, không thể mở ra..."

Nhưng lời khuyên can của Healy vẫn chậm, phu nhân Lake vẫn đã mở rương ra,

trong rương có một con rối gợi cảm nằm trước mặt hai người.

Mặt của hai người phụ nữ trong thoáng chốc đỏ lên.