Số 13 Phố Mink

Chương 812: Con rối (1)




Karen cảm thấy có vẻ như vị "Nhân vật lớn không biết tên" kia ở trong miệng

của đối trưởng, rất có thể có quan hệ với mình.

Vào một vài thời điểm, chỉ cần một câu của một vị nhân vật lớn, cũng có thể để

cho những người ở phía dưới dốc hết toàn lực để giải nghĩa và cố gắng sắp xếp,

cho dù là bản thân của vị kia cũng không có ý như vậy, nhưng người phía dưới

cũng không dám đến hỏi, cũng không dám đi liều.

Tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật ở Đại khu thành phố York có tới mười mấy đội, tiểu

đội chó săn chắc chắn là nhóm thuộc về loại xuất sắc nhất, nhưng suy cho cùng

thì tiểu đội chó săn cũng là kẻ mới đến từ bên ngoài, mới bị điều đến từ thành

phố Tang Phổ trước đó không bao lâu, nếu so sánh về quan hệ, chắc chắn cũng

không sánh bằng mấy con chó lông vàng nuôi ở nhà kia.

Nhưng giờ phút này sự việc lại xuất hiện thay đổi.

Trên bản chất, chuyện này ảnh hưởng trên cơ bản cũng giống như việc ông nội

cho nổ Trật Tự Thần Điện vậy.

Mục đích của bản thân ông nội ngay lúc đó chỉ là vì tạo ra một tiếng vang cho

đám Trưởng Lão ở trong Thần Điện, hù dọa bọn họ một chút, ông nội cũng

không ngờ tới rằng bởi vì một tiếng nổ kia phát ra ở Trật Tự Thần Điện, đã dẫn

xuất ra nhiều phản ứng dây chuyền như vậy, đến mức đã qua một khoảng thời

gian lâu và khoảng cách xa như vậy, mà đứa cháu trai này của mình còn có thể

tiếp tục cảm nhận được ảnh hưởng đến từ sự kiện đó, đương nhiên, Dis cũng sẽ

không để ý đến những việc này.

"Đội trưởng, nhiệm vụ cụ thể bắt đầu vào lúc nào?"

"Trận pháp dịch chuyển đã được thiết lập, không cần ngồi thuyền đi xa, khoảng

chừng ba ngày sau chúng ta sẽ tập hợp, có thể sẽ sớm hơn."

"Được rồi, đội trưởng, tôi đã biết, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng."

"Ừm, Karen..."

"Ừm, đội trưởng."

"Karen a..."

"Ừm, đội trưởng."

"Câu không phải nên nói rằng “đội trưởng ngài có vấn đề gì cứ hỏi sao?”"

"Đội trưởng ngài có vấn đề gì xin cứ hỏi."

"Cái vị nhân vật lớn kia, có quan hệ với cậu à?" Bên kia đầu dây điện thoại

dừng lại một chút, "Hoặc là nói, sau khi cậu và Memphis tiến vào trong cái

không gian kia, có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi hay không?"

Tất nhiên, hôm qua đội trưởng đã để ý đến một vài sự thay đổi, nhất là khi ngài

Eisen chủ động trả lời một câu kia: Nhìn thấy việc đời.

Chỉ có điều tối hôm qua nhiều người, đội trưởng cũng không nói chuyện này

riêng cho Karen nghe.

Kết hợp với chuyện tốt từ trên trời rơi xuống hôm này,

Đội trưởng theo bản năng mà phát hiện ra có sự liên quan gì đó giữa hai chuyện

này.

"Hôm qua lúc đi vào trong, có chút vấn đề xảy ra, tôi quên mất tôi đang mang

theo cái mặt nạ màu bạc mà ông nội để lại, kết quả là tôi biến thành chùm sáng

lớn nhất ở trong đó, mà còn mạ vàng ở bên ngoài."

Đầu điện thoại bên kia bỗng yên lặng một hồi lâu, rõ ràng là đội trưởng đang

tiến hành việc tiêu hóa thông tin này và điều chỉnh cảm xúc bản thân.

Thật lâu sau,

"Ta đã biết lúc cậu đi vào có chuyện gì xảy ra, vấn đề là do cái mặt nạ kia sao?"

"Có lẽ vậy."

"Cái này cũng giống như nguyên lý của bảo tàng gốm Lemar, ông nội cậu từng

giết một vị Trưởng Lão của Trật Tự Thần Điện, sau đó dùng da mặt của vị

trưởng lão đó làm thành một tấm mặt nạ?"

"..." Karen.

Karen thật đúng là chưa từng suy nghĩ đến phương diện này, anh chỉ là theo bản

năng mà cảm thấy đồ vật ông nội để lại, bất luận có hiệu quả không tưởng đến

chừng nào thì cũng là việc có thể hiểu được.

Nhưng dựa theo luồng suy nghĩ này của đội trưởng mà tiếp tục suy diễn, nguyên

liệu để làm ra tấm mặt nạ màu bạc kia, rất có thể là da mặt của một vị Trưởng

Lão Thần Điện.

"Cậu đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi sao?" Neo hỏi, "Ý của ta là giải quyết tốt

hậu quả."

"Tôi cảm thấy chắc là ổn rồi..."

"Vậy thì không sao, nhưng lần sau không nên tùy tiện mang cái mặt nạ “gia

truyền” kia của cậu ra ngoài, một vị Trưởng Lão Thần Điện cho dù là cả đời của

vị đó không kết hôn hay sinh con, nhưng cũng sẽ có học sinh."

"Được, tôi đã biết, đội trưởng, về sau tôi sẽ cẩn thận."

"Ừm, trước hết cứ như vậy thôi, lúc tập hợp gặp lại."

"Gặp lại sau, đội trưởng."

Cúp điện thoại, Karen quay trở về phòng ngủ, dùng một loại giọng điệu rất tự

nhiên mà nói với Pall:

"Hai ngày sau lập tức sẽ có nhiệm vụ mới."

"A, thật bận bịu, cũng thật vất vả, cảm ơn sự vất vả và nỗ lực của cậu vì cái nhà

này." Pall ngồi ở trên giường nói và lời rất qua loa, lập tức sau đó, nó giống như

nghĩ đến điều gì, hỏi, "Phải mất bao lâu?"

"Không biết, có thể là một khoảng thời gian khá dài, tầm một tuần lễ đi."

"Một tuần lễ, không thể trở về nhà?"

"Không thể."

Trận pháp dịch chuyển vừa đi vừa về, chắc chắn phải cùng lúc trở về với mục

tiêu được hộ tống, vật kia cũng không có khả năng lúc nào mình muốn dùng thì

có thể khởi động vào lúc đó.

"Ngày mai John nghỉ học về nhà, tôi sẽ để nó giúp tôi cùng và con chó ngu

xuẩn vẽ tranh, cũng không mất nhiều thời gian để vẽ xong, cho nên trước lúc đi

thì cậu phải đến bảo tàng gốm Lemar mà dặn dò trước, đến lúc đó thì để cho tên

yêu tinh radio đem ảnh vẽ chân dung đến là được rồi.

Chờ đến khi cậu làm xong nhiệm vụ trở về, thì tôi đã có thể đứng đây nói

chuyện với cậu rồi, ha ha."

"Là dựa theo bộ dạng trước đây của cô sao?" Karen hỏi.

"Tôi cũng không cần đâu, tôi muốn đổi một kiểu phong cách mới, vì vậy mà tôi

đã tưởng tượng ở trong đầu rất lâu đấy."

"Được rồi, bây giờ tôi đến bảo tàng gốm Lemar để sắp xếp trước cho hai

người."

"Ha ha, yêu cậu nhất đấy, meo!"