Số 13 Phố Mink

Chương 808: Đáng giá không (3)




Sau khi về đến nhà Karen tắm rửa trước một cái, sau khi tắm xong cũng không

dựa theo thói mọi khi mà nằm quen giường, mà là mặc áo ngủ đi vào trong

phòng sách mà ngồi xuống.

Đưa tay, bấm vào cái chuông trên bàn.

Rất nhanh, Alfred bưng một đĩa điểm tâm và một ly nước đến, sau đó kéo một

cái ghế trong phòng sách qua rồi ngồi xuống, một bản bút ký mới được mở ra

đặt ở trên đùi của Alfred, chuẩn bị tùy lúc ghi chép.

Mỗi lần Karen gặp chuyện gì hoặc trải qua việc gì, sau khi trở về đều sẽ chuẩn

bị báo cáo cho chó mèo và yêu tinh radio ở nhà.

Pall ngồi trên lưng của Kevin mà đi vào phòng sách, sau đó nhảy lên trên bàn

sách của Karen.

Kevin thì nằm sấp ở trên thảm, lè lưỡi, dưới sự hỗ trợ của cái đầu chó hói, lộ ra

vẻ vô cùng chất phác.

Trước hết Karen kể về tình huống lúc bắt đầu nhiệm vụ của mình;

Mới đầu, Alfred đang nghiêm túc mà ghi chép, còn Pall thì đùa bỡn cái đuôi của

mình, Kevin vẫn tiếp tục nằm sấp.

Thời gian dần trôi qua, Alfred vẫn tiếp tục việc ghi chép, Pall tiếp tục đùa bỡn

cái đuôi của mình, Kevin lại yên lặng đứng lên, lệch cái đầu của mình qua một

bên.

Chờ đến khi Karen nói đến lúc trông thấy cái pho tượng nằm ở giữa đài phun

nước mà dòng chữ khắc trên bia đá bên cạnh,

Alfred cùng Pall, mỗi bên cầm bút và đuôi, nhìn về phía Kevin.

Kevin bắt đầu đi qua đi lại, có vẻ hơi khẩn trương.

Karen kể về lúc mình cùng với đội trưởng Neo đi qua cánh cửa màu đỏ, nhưng

lược bỏ bớt đoạn bước qua cánh cửa màu xanh, bởi vì Karen cảm thấy, ba ô cửa

sổ bên trong thuộc về đời tư của Kevin, phần này cũng không cần thiết phải

công khai ra.

Kevin thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lại một lần nữa nằm xuống.

Đợi đến khi Karen kể về lúc mình mang cái mặt nạ màu bạc kia của ông nội để

đi vào trong không gian đặc thù rồi biến thành một chùm sáng cực lớn màu

vàng, Pall mở miệng nói:

"A, thật thú vị, không nghĩ tới cái tấm mặt nạ kia còn có hiệu quả như thế này."

Alfred thì cất tiếng nói:

"May mắn có tấm mặt nạ kia giúp che đậy."

Karen vẫn kể đến lúc mình đưa Eisen xuống xe, sau đó nâng ly nước lên, uống

một hớp.

Pall mở miệng nói: "Nhiệm vụ lần này thật đúng là đặc sắc." Nói xong, Pall

nhìn về phía Kevin, mắng, "Con chó ngu, ngươi cũng không biết để lại mấy

món Thần Khí để cho thiếu gia nhà chúng ta chơi đùa à!"

Con chú ngu rất là vô tội mà trừng mắt nhìn.

Pall tiếp tục nói: "Trật Tự Thần Giáo dùng thứ mà ngươi để lại, nói cho cùng

thì, lúc trước ngươi có thành công không?"

Kevin lắc đầu.

"Vậy ngươi còn quen biết Thần Trật Tự à?"

"Gâu."

"Cũng không tính là quen biết? Đó có nghĩa là dấu vết mà ngươi để lại, bị Trật

Tự Thần Giáo phát hiện?"

"Gâu!"

"Ngươi nói ngươi từng cùng hợp tác với Thần Trật Tự?"

"Gâu."

"Thần Trật Tự giúp ngươi giết Hải Thần? Đã giúp ngươi cùng giết Thần, còn

nói là không quen biết?"

"Oẳng, oẳng, oẳng."

"Trao đổi đồng giá, ngươi dùng thành quả nghiên cứu của ngươi lúc đó để trao

đổi với Thần Trật Tự, vậy thì sau này, ngươi vì cái gì mà còn bị Trật Tự trấn

áp?"

"Gâu."

"Bởi vì ngươi nghiên cứu ra được một chút thành quả? A, trời ạ, Thần Trật Tự

thật là qua không biết xấu hổ." Sau khi nói xong câu đó, Pall còn có chút cẩn

thận từng li từng tí mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Pall, tiếp theo cô chịu trách nhiệm điều tra một ít tin tức từ chỗ của Kevin."

Karen dặn dò nói.

"Thiếu gia, tôi cũng làm được, mà nếu để tôi làm thì có thể sẽ dễ dàng hơn một

chút." Alfred tự tiến cử mình, bởi vì anh ta cũng đã học xong ngôn ngữ của chó.

Karen nhìn về phía Kevin, nói: "Ngươi có thể nói một chút việc có thể nói, chủ

yếu là phòng ngừa về sau ta lại đụng phải thứ có liên quan đến ngươi mà trở tay

không kịp."

Kevin gật đầu chó một cái.

"Tốt, việc nên nói đều nói xong, trong nhà có xảy ra việc gì không?" Karen hỏi.

"Mọi việc trong nhà đều tốt, không có chuyện gì, có điều « Tuần Báo Trật Tự »

ngày hôm qua thiếu gia chắc còn chưa kịp đọc."

"Ừm, có cái tin tức gì lớn sao?"

"Có, địa điểm đàm phán giữa Trật Tự Thần Giáo và Luân Hồi thần giáo đã được

xác định."

"A, ở đâu vậy?"

"Ở... Đảo Ám Nguyệt."

"Đảo Ám Nguyệt?"

Nghe được cái địa danh "Đảo Ám Nguyệt" này, Pall lập tức lộ ra vẻ cảnh giác,

mặc dù nó biết Karen không có để vị tiểu thư Ophelia kia mang thai, nhưng nó

rất rõ ràng, vị tiểu thư Ophelia kia cảm thấy rất hứng thú đối với mình nhà

Karen!

"Tại sao lại bố trí địa điểm ở nơi dó." Karen hơi nghi ngờ một chút.

Trong cuộc chiến tranh lần trước Luân Hồi thần giáo đã thất bại, chỉ chống lại

trong khoảng thời gian không đến một ngày, cũng là bởi vì Karen là nhân viên

nội bộ của Trật Tự Thần Giáo, cho nên cảm xúc cũng có hạn, thật ra thì cuộc

chiến tranh lần này giữa hai giáo hội chính thống, quả thực đã làm rung động

toàn bộ thế giới giáo hội.

Rất nhiều người đều không thể ý thức được, chiến tranh ở giữa các thần giáo,

vậy mà có thể đánh nhanh đến như vậy!

Nhưng công việc đàm phán đầu hàng, là cần thời gian để thúc đẩy, hai bên cần

đạt được những điều khoản cụ thể, Trật Tự Thần Giáo tất nhiên sẽ thu được

càng nhiều lợi ích từ trên bàn đàm phán.

Theo lý thuyết, hai bên cùng sắp xếp một cái địa điểm trung lập để tiến hành

công việc đàm phán cũng là một chuyện rất bình thường, nhưng vấn đề là, Đảo

Ám Nguyệt ở quá xa, trừ phi... cả hai bên cùng thiết lập trận pháp dịch chuyển.

Là lần trước trận pháp dịch chuyển được thiết lập mà lần trước Trật Tự Thần

Giáo và Đảo Ám Nguyệt hợp tác thành công sao.

Xem ra, thành quả của cuộc đàm phán hai bên lần trước rất to lớn, rốt cuộc, việc

thiết lập trận pháp dịch chuyển, chẳng khác gì là để lộ ra hoàn toàn tim gan của

mình cho người khác, lần này Luân Hồi thần giáo sở dĩ sẽ thất bại thê thảm và

nhanh chóng như vậy, cũng là bởi vì Trật Tự Thần Giáo sử dụng trận pháp dịch

chuyển của Không Gian Sứ Giả mà đánh cho Luân Hồi Thần Giáo một đòn trở

tay không kịp.

"Được rồi, tôi đã biết." Karen gật đầu nhẹ, sau đó đưa tay sờ sờ lên đầu Pall,

"Cô xù lông làm gì thế."

"Ám Nguyệt lại phải pha trộn rồi."

"Loại đàm phán có cấp bậc này, làm sao tôi có thể đi, địa điểm cũng không phải

ở Wien."

"Được rồi, cũng đúng." Pall cảm thấy Karen nói rất có lý, sau đó thì đi đến một

bên bàn đọc sách, vuốt mèo đập lên mặt bàn ba lần, hét lên với Kevin: "Con chó

ngu, đêm nay nếu không kể rõ ràng về kiếp trước của mình thì ngươi cũng đừng

đi ngủ!"

"..." Kevin.

"Ngày mai đi." Karen nói, "Đêm nay tôi muốn tâm sự cùng Kevin, Alfred,

chuẩn bị một chút bia đưa đến trên nóc nhà đi."

"Được rồi, thưa thiếu gia."

Pall tò mò nói: "Tại sao phải lên nóc nhà?"

"Bởi vì tầm nhìn ở đó tốt."

...

Karen ngồi trên nóc nhà, Kevin thì nằm ở bên cạnh, Alfred đưa bia tới, Karen là

một ly bia đá lơn, trước mặt Kevin thì là một cái bát to, bên trong đổ đầy rượu

bia.

"Thiếu gia, cần tôi ở tại nơi này làm phiên dịch không?"

Karen lắc đầu.

"Được rồi, thiếu gia, vậy tôi xuống dưới trước."

Chờ đến sau khi Alfred đi xuống dưới, Karen giơ ly bia lên, lắt lắt Kevin đang

nằm bên cạnh một chút, sau đó uống một ngụm.

Kevin lè lưỡi, liếm liếm mấy ngụm bia.

Lập tức, Karen để ly bia xuống, cái ót gối lên hai tay, nằm ngửa về phía sau.

Kevin duỗi chân chó ra để lên người Karen, nghi ngờ nói:

"Uông?"

"Ta nghe không hiểu tiếng sủa của ngươi, ta cũng không có ý định ở chỗ này

hỏi ngươi bí mật gì, chỉ muốn cùng nhau ngồi uống một chút bia, ngắm nhìn

mặt trăng."

Cả người Kevin ngẩn ra, sau đó, nó lại liếm một hai ngụm bia, sau đó dựa vào

Karen mà nằm mọp đầu xuống.

Một người một chó, đều đang ngước nhìn lên mặt trăng trên trời, mặt trăng cũng

không chút nào keo kiệt mà vung ánh sáng của mình chiếu lên người bọn họ.

Một lát sau, Kevin lại duỗi chân chó ra, nhẹ nhàng đẩy đẩy Karen, Karen

nghiêng mặt qua nhìn về phía Kevin, nhìn thấy trên mặt nó đang tràn đầy sự chờ

mong.

"Ta không muốn hỏi."

Kevin lắc đầu, chân chó tiếp tục khẽ đẩy Karen, giống như là đang vội vàng hối

thúc việc gì đó.

"Ta có thể hiểu được."

Kevin tiếp tục khẽ đẩy Karen.

"A, biết rồi, ngươi đang vì không khí à? Được thôi."

Kevin nghe vậy, lại nằm sấp xuống một lần nữa, mặt hướng về hướng của mặt

trăng, cả người nó buông lỏng, bộ lông của nó sáng lên dưới ánh trăng.

Karen mở miệng hỏi:

"Vì nàng ấy, đáng giá không?"

Hai mắt Karen nhắm nghiền, cái đuôi nhẹ nhàng rũ xuống, gối đầu của mình lên

trên chân chó, ôn nhu nói:

"Uông ~ "