Trước đó, không ai sẽ nghĩ đến việc một vị Trưởng Lão Thần Điện vừa tôn quý
lại vĩ đại sẽ giáng lâm đến nơi này.
Bởi vì địa vị của Trưởng Lão Thần Điện thật sự là quá cao, mặc dù trên danh
nghĩa trong thần giáo bọn họ vẫn ở dưới đại tế tự, nhưng trên thực tế khi mấy vị
Trưởng Lão Thần Điện ngồi xuống cùng trò chuyện thì Đại Tế Tự chỉ có thể
đứng ở bên cạnh, ngay cả đãi ngộ được ngồi ghế cũng không có.
Bọn họ là những nhân vật siêu nhiên, là người bảo vệ Thần Điện, được công
nhận là những người gần với Thần Trật Tự nhất...
Bình thường bọn họ cũng sẽ không xuất hiện trong công việc giáo vụ bình
thường của Thần Giáo, mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng đây
là một sự tự hiểu ý ngầm lẫn nhau sau một thời gian dài.
Khi bọn họ thật sự xuất hiện, thường sẽ mang ý nghĩa rằng Thần Giáo có việc
trọng đại sắp xảy ra.
Ví dụ như lúc trước Trật Tự Thần Giáo tuyên chiến với Luân Hồi Thần, Trưởng
Lão của Trật Tự Thần Điện đã xuất hiện để lãnh đạo Kỵ Sĩ Đoàn.
Sau khi đồng thanh kêu lên và cúng bái, tất cả mấy trăm chùm sáng trong cái
không gian này đều bước vào không khí tĩnh lặng, bọn họ đang chờ đợi chỉ thị
của Trưởng Lão Thần Điện.
Karen cũng trầm mặc, bởi vì cái cảnh tượng trước mắt lúc này, trước đây anh
cũng chưa từng diễn qua bao giờ.
Anh thật sự không biết, cái tấm mặt nạ mà ông nội đưa cho mình lại có tác dụng
như vậy trong vùng không gian này, chỉ có thể trách vì vật này quá cao cấp, cao
cấp đến nỗi dưới tình huống bình thường cũng không thể nào kiểm tra trước
được, chỉ có thể bất thình lình bỗng nhiên mang đến cho người khác niềm vui
bất ngờ... Hoặc là sự kinh hãi bất ngờ.
Sự chú ý của Karen lại chuyển xuống, phát hiện chùm sáng màu đen kia của cậu
Eisen trở nên có chút mông lung.
Mình cũng không cần xem xét ý thức mà chùm sáng đó truyền ra, chỉ đơn giản
là bây giờ nhìn vào nó thì đã đoán được trong lòng Eisen đang có cảm giác gì.
Là sự kinh ngạc... Là sự không hiểu... Là sự mê hoặc... Là sự rung động.
Sự thay đổi này của Karen, đã thành công khiến một bệnh nhân tự kỷ ngại giao
tiếp xã hội, trong phút chốc cảm nhận được rất nhiều loại cảm xúc mãnh liệt.
Trong lòng của ngài Eisen nhớ đến lời tự nhủ của Neo lúc bước ra khỏi vòng
tròn thuật pháp:
"Ông hãy dẫn Karen đi trải nghiệm một chút việc đời đi."
Hay lắm,
Ta thấy được việc đời rồi.
Karen lập tức để tâm trạng của mình ổn định lại, anh rõ ràng mình bây giờ cần
phải tỉnh táo, bởi vì sự kiện lần này một khi mình không xử lý được tốt, rất dễ
dàng khiến cho những vấn đề khác nảy sinh.
Bởi vì sự xuất hiện của anh, một vị Trưởng Lão Thần Điện, không biết tại sao
lại xuất hiện ở đây, lại không giải thích được mà rời đi, chắc chắn chắn sẽ khiến
cho người khác rất nghi ngờ.
Những người này ở đây mặc dù thân phận đều được "Giữ bí mật", nhưng đây
chẳng qua chỉ là giữ bí mật tương đối, tầng lãnh đạo phía trên chắc chắn sẽ có
danh sách thân phận thật sự của những người trong Thần Giáo đang ở đây.
Còn thân phận của những đội viên của ba tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật tham gia
lần kiểm tra này đều được công khai.
Nếu như dựa theo danh sách này mà tra xét xuống, như vậy thì thân phận mình
và đội trưởng có nguy cơ rất lớn sẽ bị bại lộ, bởi vì cấp độ của việc này thật sự
quá cao, Trật Tự Thần Giáo chắc chắn sẽ dùng quy cách cao nhất để điều tra sự
kiện này, có lẽ ngay cả Trưởng Lão Thần Điện thật sự cũng sẽ tham dự vào
trong đó.
Cho nên, nếu bây giờ ngay lập tức bảo cậu Eisen đưa mình ra khỏi chỗ này
cũng không được.
Nếu đã không thể rời đi ngay lập tức, vậy thì cũng chỉ có thể ở lại, giả bộ như
một vị Trưởng Lão Thần Điện có hứng thú với việc này, cho nên muốn đến xem
xét chuyện này.
Chỉ cần không làm cho những người ở phía dưới nghi ngờ, thì phía trên kia,
chắc hẳn cũng sẽ không nghi ngờ, đối với những vị Trưởng Lão Thần Điện kia
mà nói, đơn giản là một người trong bọn họ rảnh rỗi nên tò mò xuống đây dạo
chơi, cũng không tính là việc gì ghê gớm.
Đương nhiên, tất cả mọi việc đều phải được xây dựng trên nền tảng của bản
thân Karen, anh nhất định phải diễn tốt cái vai Trưởng Lão Thần Điện này.
Tóm lại, tình huống trước mắt cứ như đã quay về lúc trong căn biệt thư liên hợp
mà bà Molly ở trên phố Mink, đêm đó mình ngồi ở trên giường, nhìn Alfred và
bà Molly đang quỳ sát ở trước mặt mình, cúng bái mình là "Tà Thần", "Đấng vĩ
đại".
Vào lần đó, trong lòng mình thật sự vô cùng bối rối nhưng cũng chỉ có thể giả
vờ bình tĩnh, lần này, dù sao cũng đã có kinh nghiệm, những ngày từ sau khi rời
Ruilan đến Wien, cũng đã trải qua nhiều chuyện, bản thân mình cũng đã trưởng
thành hơn rất nhiều