Từ cái cửa sổ này nhìn sang, thiếu nữ vẫn đang cất bước, thiếu niên cũng vẫn
luôn ở sau lưng cô, hai người từ sáng sớm đi tới giữa trưa, lại từ giữa trưa đi đến
hoàng hôn, từ hoàng hôn lại bước đến phía những ngôi sao xa.
Có lẽ, mảnh ký ức này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi chủ nhân của ký ức này hi
vọng nó mãi mãi không có điểm cuối cùng, cứ như vậy mà luôn luôn tiếp diễn,
cho đến vĩnh hằng.
"Nhìn đến ô cửa sổ thứ hai đi." Neo đề nghị.
"Được rồi, đội trưởng."
Ô cửa sổ thứ hai bị đẩy ra, ngoài cửa sổ biến thành một mảnh đá ngầm, một
người thanh niên tuổi trẻ đứng ở nơi đó, nhìn một người phụ nữ, dưới ánh nhìn
chăm chú của tất cả mọi người trên đảo, ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ, lái vào
biển cả rộng lớn vô ngần, cuối cùng, bị màn nước và vòng xoáy khổng lồ nuốt
chửng.
Cảnh tượng này, Karen từng trông thấy trong ký ức của Kevin lúc giải bỏ một
tầng phong ấn cho nó.
Neo mở miệng nói: "Ngày mà nữ thần Mills thành Thần."
Karen nhẹ gật đầu.
Nữ thần Mills vì để cho những cô gái điếm trên đảo không bị ức hiếp nữa, chủ
động tiến vào biển cả, trở thành tình nhân của Hải Thần, từ đó về sau, đám hải
tặc cũng không dám không trả tiền chơi gái, nếu không sẽ bị sóng biển nuốt
chửng như là hình phạt.
Trả tiền cho gái điếm, vốn đã mang rất nhiều hàm ý tôn trọng và danh dự trong
đó.
"Cậu ta nổi giận." Neo chỉ chỉ vào người trẻ tuổi đứng trên tảng đá ngầm.
"Ừm."
"Cho nên, ta rất chờ mong đến ô cửa sổ thứ 3, Hải Thần giáo đã từng là giáo hội
chính thống, nhưng đã phân liệt vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, mấy cái
giáo hội bị tách ra từ Hải Thần Giáo khi xưa, cao nhất cũng chỉ là một cái giáo
hội tầm trung.
Hải Thần Giáo phân liệt có mối quan hệ gì với vị Tà Thần này hay không?
Dừng lại,
Không nên mở miệng,
Ta muốn tự mình mở cửa sổ mà nhìn!"
Thật ra điều Karen muốn nói đó là: Tôi cũng không biết.
Nhưng cơ bản có thể phán đoán ra được kết quả chắc hẳn là như vậy.
Nếu không, mình cũng không cách nào giải thích lai lịch của thuật pháp "Áo
Giáp Hải Thần" đến từ đâu, cũng không có khả năng là năm đó con chó nhà
mình đến gặp tình địch sau đó nói chuyện vui vẻ rồi tặng quà làm quen cho
nhau?
Neo mở ô cửa sổ thứ 3, trong chốc lát, uy nghiêm kinh khủng càn quét ra xung
quanh.
Karen đang bước về phía này, cũng bị áp lực kinh khủng này ép đến khom
người xuống trong vô thức, chỉ có thể ráng chống đỡ mà không quỳ xuống, mà
Neo ở phía trước, thì hai tay nắm chặt vào bệ cửa sổ, chống chịu lại cơ thể.
Thật sự là uy nghiêm kinh khủng này đến quá bất ngời, để cho hai người không
có bất cứ sự chuẩn bị gì, hoàn toàn không cùng một phong cách với hai ô cửa
trước đây.
Rốt cục, Karen cũng thích ứng với áp lực này, đi tới một bên bệ cửa sổ, nhìn ra
cảnh tượng bên ngoài.
Phía trước, là biển cả xanh thẳm vô biên, Karen và Neo bây giờ giống như đang
đứng ghé vào cửa sổ bên mạn thuyền mà quan sát biển cả.
Nhưng phía dưới, ở sâu trong lòng biển, vậy mà xuất hiện một khoảng không
cực lớn, bên trong có một toà tế đàn khổng lồ, kích cỡ của tòa tế đàn này vậy
mà còn to hơn một cái đảo nhỏ.
Mà bên trên tế đàn, một người đàn ông có hình thể vô cùng to lớn mặc áo giáp
màu xanh lam mang phong cách cổ xưa đang bị từng sợi xích tạo thành từ dung
nham chui ra từ sâu dưới đáy biển khóa chặt lại, hắn ta đang giãy dụa, mỗi một
lần giãy dụa thì ở phía trên đều tạo ra một cơn bão kinh khủng, giống như biển
cả đang gào thét, nhưng mỗi một lần giãy dụa đều không làm được chuyện gì.
"Đây là... Hải Thần sao?" Karen không dám tin hỏi.
Đây quả thật một cơ thể to lớn như núi, nhân vật như vậy, cho dù là không có
thần lực, chỉ dựa vào hình thể của, cũng đủ xưng bá trong đáy biển.
Neo duỗi ngón tay, chỉ chỉ lên phía đỉnh đầu.
Karen thò đầu ra, hai tay nắm lấy rìa của bệ cửa sổ mà ngước đầu nhìn lên, ở vị
trí ngay phía trên, có một cái ngai vàng màu đen đang lơ lửng.
Neo mở miệng hỏi: "Cậu nhìn thấy cái gì?"
Karen hồi đáp: "Trật Tự Vương Tọa."
Neo mở miệng nói: "Cho nên, năm đó người giúp đỡ Tà Thần trấn áp Hải Thần,
là Thần Trật Tự của chúng ta."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Nhưng phán định Ranedal là Tà Thần cũng là Thần
Trật Tự."
Lúc này,
Một bóng người đàn ông xuất hiện ở trên tế đàn của Hải Thần, chệnh lệch hình
thể giữa hai bên, giống như giữa một viên đá vụn và một ngọn núi, nhưng khi
hắn ta xuất hiện, khí thế rùng rợn kia lại giống như đang phủ lên toàn bộ nước
biển xung quanh.
Bên trong tay của người đàn ông nay xuất hiện một luồng dung nham, bên dưới
tế đàn, cũng bắt đầu có một lượng lớn dung nham ào ạt trào ra khỏi đáy biển,
sắp bao phủ thân thể to lớn của Hải Thần.
"Ta đã từng thề, ta muốn để khiến cho Hải Thần Giáo diệt vong, để Hải Thần
ngã xuống. Hôm nay, ta đã làm được."
"Ranedal, ta dùng danh nghĩa của biển cả mà nguyền rủa ngươi!"
Hải Thần phẫn nộ gào thét khiến không gian bốn phía chấn động.
"Ta nguyền rủa thần vị của ngươi sẽ bị tước mất!
Ta nguyền rủa tự do của ngươi sẽ bị trấn áp!
Ta nguyền rủa thân thể của ngươi sẽ bị kẻ khác cướp đoạt!
Ta nguyền rủa linh hồn của ngươi sẽ bị trục xuất!
Ta nguyền rủa tôn nghiêm của ngươi sẽ bị chà đạp!
Ha ha ha,
Ta nguyền rủa ngươi,
Đời đời kiếp kiếp là nô lệ, sống như một con chó!!!"
Phía trên
Sau khi Ranedal nghe xong lời nguyền rủa của Hải Thần dành cho mình, cười
khinh thường, rất khinh miệt mà nói:
"Ha ha, thật ngây thơ."