Số 13 Phố Mink

Chương 789: Ngày mà nàng xuống biển (2)




Cái này,

Từng cột sáng màu đen xuất hiện xung quanh mọi người, bao phủ tất cả mọi

người lại.

Cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên méo mó co dãn, tất cả mọi người xuất hiện

trong một không gian kính mà bốn phía đều là những viên gạch màu đen tạo

thành, còn vị trí trần nhà trên đầu, có điêu khắc một sợi roi da —— Đòn Roi Kỷ

Luật.

Tất cả mọi người xuất hiện ở đây, đều chỉ có thể ngồi ở trên vị trí của mình, cả

người bị trói lại, mà lại trước mặt mỗi người lại bị ngăn cách bởi một tấm chắn

màu đen, có thể thấy được người ở xung quanh, nhưng lại không cách nào dùng

âm thanh để nói chuyện, nơi này, tĩnh lặng như chết.

Cũng may, sau khi nhìn thấy ký hiệu của Đòn Roi Kỷ Luật, mặc dù mọi người

đều đối với những việc trải qua cảm thấy khiếp sợ không gì bằng, nhưng ít ra,

trong lòng cũng đã bình tĩnh lại.

Bản thân là thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật xuất hiện ở trong một căn phòng

được khắc ký hiệu của Đòn Roi Kỷ Luật thì chắc chắn có thể bảo đảm sự an

toàn.

Karen biết nơi này là chỗ nào, mặc dù anh cũng chưa đến bao giờ, nhưng từng

nghe được Fanny và Peia nói, trong nội bộ của Đòn Roi Kỷ Luật có một căn

phòng thẩm vấn, căn phòng thẩm vấn này rất nhỏ, lại có thể mô phỏng ra cảnh

vật khác nhau, có chút giống với công nghệ hình chiếu 3D, để phá vỡ phòng

tuyến tâm lý của kẻ bị tra hỏi.

Vào lúc hai người cãi nhau trong phòng, Peia đã mắng Fanny, nói muốn đem

Fanny cột vào trong phòng thẩm vấn rồi thay đổi khung cảnh thành một cái

quảng trường rồi ra sức mà làm nhục cô!

Thế nhưng, Karen không nhớ rõ nhóm người của mình bị "Bắt" đến trong

phòng thẩm vấn lúc nào, quan trọng nhất chính là, phòng thẩm vấn của Đòn Roi

Kỷ Luật chỉ là thay đổi khung cảnh xung quanh nhằm tô đậm một loại không

khí nào đó, thật ra thì người vẫn chỉ ở trong một căn phòng rộng chừng ấy mà

thôi, thứ thay đổi cũng chỉ là vách tường bốn phía, sàn nhà và trần nhà, còn

nhóm người của mình lúc trước đã di chuyển một khoảng cách xa đến như thế,

thậm chí còn bắt tàu hỏa mà đi.

Karen mím môi, theo bản năng của mình, anh cảm thấy màn lừa gạt này, tựa

như vẫn còn không kết thúc.

Chỗ mà mình đang nhìn thấy trước mắt, có vẻ không giống là trong hiện thực.

Karen nhìn thấy hai cái ghế ở phía trước mình, là đội trưởng và Memphis đang

ngồi, bọn họ biểu hiện rất bình tĩnh, bởi vì trên mặt có đeo mặt nạ, cho nên

không nhìn thấy rõ được ánh mắt của họ, với lại bọn họ cũng không thử làm ra

động tác chân tay gì để truyền tin.

Vào lúc này,

Trung tâm phòng xuất hiện một bóng người, người đó mặc thần bào màu đen,

phía trước thần bào có có thêu lên một thanh kiếm sắc bén, bốn phía xung

quanh thanh kiếm có tia chớp màu đen.

Tia chớp màu đen là họa tiết đặc thù phổ biến trên thần bào của Trật Tự Thần

Giáo, còn về thanh kiếm kia, hẳn là đại diện cho một bộ môn đặc biệt nào đó,

nhưng Karen cũng không nhận ra chức năng của ngành này là cái gì.

"Xin mọi người hãy yên tâm, các bạn có thể tin tưởng về sự an toàn của mình,

nhiệm vụ của các bạn cũng đã thành công, xin mọi người ngồi lại ở chỗ này

năm tiếng, sau khi năm tiếng kết thúc, mọi ngưởi đều sẽ an toàn rời đi nơi này,

sau đó có thể đi nhận phần thưởng nhiệm vụ của mình.

Chờ đến sau khi các bạn rời đi, sẽ có người chuyên môn được cử đến để ký hiệp

ước giữ bí mật với mọi người, bởi vậy cho nên mọi người cũng sẽ được nhận

thêm một ít phần thưởng thêm vào.

Tôi biết, quá trình này có thể sẽ có chút buồn chán, cho nên, mọi người có thể

học tập theo đội trưởng của mình, ngủ ở chỗ này một giấc."

Ánh mắt của mọi người nhao nhao nhìn về phía đội trưởng chỗ ngồi, xem ra,

đội trưởng thật sự là đang ngủ.

Đáng tiếc là, mặc dù bây giờ tất cả mọi người đều đang lơ ngơ, nhưng bởi vì

không có cách nào giao tiếp với nhau, cho nên chỉ có thể giấu ở trong lòng.

"Được, gặp lại sau."

Vừa dứt lời, bóng dánh của vị thần quan này cũng lập tức biến mất.

Karen cảm thấy có chút buồn cười, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra, không phải

làm nhiệm vụ thanh lý sao, sao còn đến nơi này?

Việc càng buồn cười hơn đó chính là, đội trưởng vậy mà thật sự đang ngủ...

Hả?

Karen bỗng nhiên để ý đến tư thế của đội trưởng, phía sau lưng của đội trưởng

là đang dựa vào ghế, cả người có lệch ra một chút, theo lý thuyết thì nếu ngủ

theo cái tư thế này, hai tay nếu đặt lên tay vịn của ghế hoặc là vạt áo ở hai bên

ghế sẽ thích hợp hơn một chút, nhưng đội trưởng thì không có, hai tay của anh

ta đang gấp lại để ở trước người.

Nhìn vào loại tư thế này cho người ta một loại cảm giác rất khó chịu, ánh mắt

của Karen trong vô thức mà nhìn đến tay của đội trưởng, phát hiện ngón trỏ tay

phải của đội trưởng vừa khéo lại đặt trên một đốt ngón tay trái.

Ở ngón đeo nhẫn?