Số 13 Phố Mink

Chương 783: Âm mưu Thời Gian (2)




Neo mỉm cười nói: "Bởi vì ta sẽ không giao quyền chỉ huy tiểu đội mình cho

người khác, bởi vì ta không thích giao vận mệnh của mình vào tay kẻ khác, các

ngươi có thể lựa chọn tự mình hành động, đi tiếp trên con đường này tiến về

trang viên Ales, các ngươi làm chuyện của các ngươi, còn ta làm chuyện của

ta."

"Chúng ta đồng ý liên hợp!" Anthony mở miệng nói.

Kansa thầm thì trong miệng một tiếng "Côn đồ",

Nhưng cũng mở miệng nói lớn: "Tốt, vậy thì nghe ngươi chỉ huy vậy, bước đầu

tiên cần phải làm cái gì?"

"Tiểu đội của hai người cứ đứng yên ở chỗ này, ta dẫn tiểu đội của mình đến

chỗ nút giao tàu hỏa, thử dùng tàu hỏa để quay về thành phố York."

Kansa lập tức kêu lên: "Ngươi muốn xác nhận xem bên mình có vấn đề gì hay

không? Nếu như không có vấn đề, thì ngươi sẽ trực tiếp dẫn tiểu đội của mình

về à?"

Neo nhẹ gật đầu, nói: "Đúng."

"Ngươi!"

Anthony lập tức kéo Kansa lại, nói: "Được rồi, chúng ta sẽ nghe theo sự sắp xếp

của anh."

Kansa tức giận một lúc, nhưng vẫn không nói gì thêm nữa.

Dưới tình hình như thế này, nếu như tiểu đội Neo thật sự có thể trở lại thành phố

York, ít ra có thể báo cáo lên thần giáo để xin cứu viện, mời bộ môn mạnh hơn

đến để giải quyết vấn đề ở nơi này, như vậy thì hai tiểu đội của bọn họ cũng mới

được cứu.

Kansa không phải không hiểu mối liên quan lợi ích trong này, việc làm hắn ta

tức giận đó chính là thái độ của Neo.

Neo quay người, quay trở lại trước mặt thành viên của tiểu đội mình, cuộc trò

chuyện lúc trước của ba vị đội trưởng cũng không tránh né các đội viên của mỗi

tiểu đội, nhất là giọng nói của Kansa vẫn luôn rất lớn, bởi vì ở trong tình hình

này, giấu diếm thuộc hạ của mình là một việc rất vô nghĩa.

Nếu cho tất cả mọi người đều biết cục diện trước mặt, một mặt có thể tập trung

tư tưởng cùng suy nghĩ để tìm ra biện pháp, một mặt khác cũng có thể dễ dàng

mà chỉ huy đám đội viên thực hiện một vài mệnh lệnh tưởng chừng như không

tưởng trong lúc thường ngày

Quan trọng nhất chính là, nếu như cục diện này bế tắc thì cũng có nghĩa rằng tất

cả mọi người không ai có thể thoát khỏi đây, đây cũng là một biện pháp đoàn

kết mọi người vào lúc này.

Ánh mắt của Neo liếc qua đám người, mở miệng nói: "Bây giờ ta cần một người

qua gia nhập vào tiểu đội bên kia, nếu như chúng ta không thể theo đường cũ

mà quay trở về thành công, chờ đến lúc quay lại đây thì người đó có thể có tác

dụng giống như một cái tọa độ đối chiếu.

Ai chán sống muốn mạo hiểm thì có thể đứng ra, nếu như không có người nào

nguyện ý, vậy chúng ta sẽ rút thăm, trừ ta ra, chọn ra một người từ trong mười

lăm người ở đây."

Ai cũng biết rõ rằng, người ở lại sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn, trong tình

huống quái quỷ này, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, di chuyển đến nơi an toàn

mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Karen không nói gì, cũng không có lựa chọn đứng ra, anh thích việc rút thăm

hơn.

Nhưng mà,

Richard lại chủ động bước lên phía trước hai bước, kêu lên:

"Đội trưởng, tôi sẽ ở lại!"

Trong chốc lát, ánh mắt của tất mọi người đều rơi vào trên người của Richard,

phía sau lưng của Richard thẳng tắp, đế giày dưới chân cọ cọ xuống đất, dáng

vẻ giả bộ như "Chẳng có chuyện gì lớn".

Karen thì nhìn về phía người mới Memphis, Memphis cũng giơ chân lên chuẩn

bị bước lên phía trước.

Đúng lúc này, Marlow bước lên trước, nói cho đúng thì tốc độ bước lên vừa nãy

của Marlow chỉ chậm hơn Richard một chút.

Marlow đưa tay bắt lấy bả vai Richard, kéo người cậu ta về sau một cái, mở

miệng nói:

"Đội trưởng, để tôi, tôi biết trận pháp, đến lúc đó nếu như muốn liên lạc mà nói

thì, cũng sẽ dễ dàng một chút."

"Tốt, vậy Marlow ở lại, những người còn lại, tiếp tục lên đường."

Tiểu đội của Neo bước tiếp trên đường, đi ngang qua tiểu đội của Anthony và

Kansa.

Marlow thì ở lại.

Cùng lúc đó, lúc các tiểu đội đi ngang qua nhau, đằng sau cũng có thêm hai

thành viên mới đi theo, bọn họ là người của tiểu đội Anthony và Marlow, tất

nhiên rằng, hai vị đội trưởng kia cũng sắp xếp giống như Neo.

Không có bất cứ lời chào hỏi, không có giới thiệu lẫn nhau, người ở lại thì ở lại,

kẻ cần đi thì vẫn đi, khoảng cách hai bên càng ngày càng xa.

Rốt cuộc đã đến nơi giao nhau với đường ray, tất cả mọi người đứng trên đường

ray chờ tàu hỏa trở về thành phố York.

Thành phố York vốn dĩ rất lớn, còn có thêm cảng York, cho nên dù là ban đêm

thì vẫn có rất nhiều chuyến tàu hỏa hoạt động.

Không bao lâu, một chuyến tàu lửa chở hàng chạy đến.

"Lên xe."

Tất cả mọi người nhảy lên trên tàu hỏa.

Ba người Karen, Richard và Memphis đứng ở phần nối giữa hai toa tàu.

"Nhiệm vụ lần này rất khó giải quyết." Karen nói.

Richard mở miệng nói: "Đúng là như vậy."

Memphis nhẹ gật đầu.

"Cậu không có phát hiện cái gì bất thường sao?" Karen hỏi.

Richard mở miệng nói: "Không có, mặc dù tôi đã rất chú ý quan sát tình huống

xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện được gì."

Memphis cũng lắc đầu.

Tàu hỏa tiếp tục di chuyển.

Karen chợt phát hiện ra cảnh sắc phía xa có chút không đúng, lúc trước rõ ràng

rằng khi đến gần thành phố đèn đuốc càng ngày càng trở nên dày đặc nhưng

giống như chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt, những ánh đèn kia

bỗng trở nên cách càng xa.

Một tay Karen nắm lấy phần rìa của toa tàu, cơ thể rướn ra ngoài, trông thấy

phía trước là vị trí giao nhau với đường ra mà lúc nãy mình đã lên tàu hỏa.

Vậy là... Lại quay trở về.

"Xuống xe!"

Mệnh lệnh của đội trưởng truyền đến, tất cả mọi người nhao nhao nhảy xuống

khỏi tàu hỏa, nhìn tàu hỏa đang tiếp tục chạy về phía trước.

"Đi bộ hướng về trước!"

Mệnh lệnh mới được đưa ra.

Tất cả mọi người bắt đầu đi bộ mà tiến lên, sau khi đi tiếp 20 phút, đám người

lại quay về điểm xuất phát một lần nửa.

Richard nói ra một câu nói nhảm: "Chúng ta có vẻ như không đi ra ngoài được."

Memphis mở miệng nói: "Có lẽ căn bản chúng ta chưa từng đi đâu cả."

Karen nhìn về phía Memphis, hỏi: "Chúng ta đã bị thôi miên sao?"

Memphis lắc đầu, nói: "Còn phức tạp hơn thế."

Lúc này, vài con quạ đen đậu xuống phía trước mặt, bọn chúng đang ở nơi đó đi

dạo, tản bộ, Neo đi tới, phất tay, những con quạ đen này cũng biết mất, tất

nhiên, đây đều là tin tức mà đội trưởng truyền ra ngoài, nhưng có vẻ tin tức

cũng không có cách nào truyền được ra ngoài.

Đám người, giống như đã bị nhốt trong một cái giếng khổng lồ, bốn phía mặc

dù không có góc cạnh, nhưng lại phủ đầy rêu xanh trơn trượt trái lại càng làm

con người ta thấy tuyệt vọng.

Richard nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay của mình, nói: "Sắp năm giờ, trời

cũng sắp sáng."

Karen mở miệng hỏi: "Richard, bây giờ cụ thể là mấy giờ rồi?"