"Có trữ hàng sẵn, cũng không phải là do ta giết rồi lấy xuống, bởi vì da mặt nếu
mang theo oán niệm thì không đủ chất lượng để chế tạo mặt nạ, đây đều là do ta
mua lại, dùng Rael, có vài người là sắp chết, có vài người là chuẩn bị tự sát, để
lại chút ít tiền cho người nhà."
"Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của ngài Lemar, ngài cũng không cần phải giải
thích với tôi nhiều như vậy."
"Ừm, được rồi, nói ra yêu cầu của cậu đi, để xem trong mớ hàng tôi trữ sẵn có
phù hợp không."
"Nam trung niên, không có yêu cầu gì khác."
"Cái này cũng dễ xử lý, còn yêu cầu về phẩm chất thì sao, giống như cái mặt nạ
mà tôi chế tạo cho cậu lần trước à?"
"Không cần, đây là một vụ giao dịch bình thường không liên quan đến những
việc khác, ông ta cũng thanh toán Phiếu Trật Tự cho tôi rồi, ngài cứ nói giá ra
đi."
"Vậy thì tốt, giá hữu nghị, sáu nghìn Phiếu Trật Tự."
"Được rồi, không có vấn đề, ghi sổ trước, qua một lúc tôi còn muốn tới tìm ngài
đặt làm trước hai cái con rối hình người, đến lúc đó cùng thanh toán một lần."
"Ừm, tốt, vậy tôi đi làm ngay đây." Nói xong, Lemar còn trừng mắt nhìn em gái
mình một cái.
Ngài Lemar đi vào phòng làm việc của mình, trực tiếp giao đứa em gái “nhỏ
tuổi” của mình cho một người đàn ông khác trông coi, ông ta còn rất yên tâm,
bởi vì Lemar cũng biết rõ rằng Karen cũng không ý nghĩ gì khác với em gái
mình.
"Anh Karen, anh đã ăn sáng chưa?"
"Đã ăn rồi, phải rồi, vừa nãy cô định đi ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, em định đến nhà của mẹ, mẹ và người chồng tái hôn lần thứ 2 lại ly
hôn, bởi vì vấn đề bạo lực gia đình."
"A, vậy thì mẹ của cô thật đáng thương."
"Là mẹ bạo lực gia đình ông ấy, ông ấy còn bị xe cứu thương đưa đến bệnh viện
cấp cứu, may mắn vẫn còn cứu được."
"À... Được rồi."
"Bây giờ sau khi ly hôn mẹ lại đang định tái hôn lại với cha, đang lên kế hoạch
chia rẽ hôn nhân của cha em, vốn dĩ hôm nay em muốn đến an ủi bà ấy một
chút."
"Vậy không phải đã bị tôi làm gián đoạn rồi sao?"
"A, không có việc gì, không liên quan, em đã quen với mấy vụ ân oán tình thù
của cha mẹ em, bọn họ vẫn luôn có thể làm ra rất nhiều chuyện vô nghĩa."
Karen rất tán thành mà gật đầu, ai có thể nghĩ tới, cha mẹ trong miệng của
Selena lại là hai con rối hình người do chính Lemar chế tạo ra đâu.
Có lẽ, mục đích mà Lemar chế tạo hai con rối "Cha mẹ này" là để cho em gái
mình có một cái tuổi thơ hoàn chỉnh, nhưng ai mà biết được rằng hai cái con rối
kia lại bởi vì không còn tình cảm mà ly hôn.
Nhưng cũng đúng là tuổi thơ của Selena càng trở nên hoàn chỉnh hơn, độ chân
thực trong trải nghiệm cũng cao hơn.
"Anh Karen, anh vẫn uống nước đá à?"
"Ừm, đúng thế."
"Được rồi, em đi lấy cho anh."
Karen thì tìm cái ghế dựa rồi ngồi xuống, chờ đến sau khi Selena bưng nước đá
đến, Karen uống hai ngụm, sau đó để tay lên mặt bàn, bên mặt úp lên cánh tay,
cứ như vậy mà nhắm mắt lại.
Selena cũng không làm phiền Karen, mà là ngồi ở bên cạnh, hai tay đỡ lấy cằm
của mình, cứ ngồi nghiêm túc như vậy mà nhìn chằm chằm vào mặt Karen, ánh
nắng chiếu xuống trên mặt của anh Karen, cảm giác rất là hấp dẫn người khác.
Lúc đầu Karen không có ý định đi ngủ, mặc dù tối hôm qua ngủ có mơ mộng,
nhưng chất lượng của giấc ngủ cũng không tệ, mà cũng không biết thế nào,
mình chỉ muốn tắm nắng một chút, kết quả lại rất nhanh mà ngủ thiếp đi.
Tốc độ tiến vào trạng thái ngủ để cho chính Karen cũng có chút bất ngờ, trong
thoáng chốc, để anh ấy cảm thấy bản thân mình không phải đang ở bảo tàng
gốm Lemar, mà là đang ngồi trên chiếc xe hộ tống khách quý trong lúc chấp
hành nhiệm vụ.
"Anh Karen."
Karen bị Selena đánh thức, nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã hai giờ rưỡi
chiều, mình vậy mà ngủ cả nửa ngày.
"Cô có đói bụng không, Selena."
Ngài Lemar đang chế tạo mặt nạ cho mình trong phòng làm việc, mình làm sao
cũng không thể để em gái của người ta không có cơm ăn được.
"Ồ, không có, anh đang nhìn gì vậy."
Karen quay đầu nhìn về phía cửa tiệm, phát hiện có một con quạ màu đen đang
đậu tay nắm cửa, Karen đi qua mở cửa, con quạ đen trực tiếp biến mất, tại cách
đó không xa, Karen nhìn thấy bóng dáng của đội trưởng Neo.
"Selena, tôi đi ra ngoài một chút, cô ở lại trong cửa hàng nhé."
"Được rồi, anh Karen."
Karen bước đến đối diện Neo: "Đội trưởng."
"Vừa rồi trông thấy cậu ngủ rất say, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt à?"
"Không phải, tôi cũng cảm thấy có chút khó hiểu, buổi sáng lúc thức giấc thì
ngủ cũng rất ngon, nhưng lúc nãy lại ngủ thiếp đi."
"Có lẽ đây là một loại trực giác."
"Trực giác?"
"Tựa như là một ít động vật có thể dự báo trước thiên tai đến, thật ra thì con
người cũng có thể làm được, chỉ bất quá bản thân họ cũng không phát hiện
được."
"Đội trưởng, là có nhiệm vụ mới sao?"
"Ừm, rạng sáng tối nay có một nhiệm vụ thanh lý, một cái trang viên ở gần bờ
biển xuất hiện dị ma có hành vi phi pháp, tổng cộng có ba tiểu đội muốn liên
hợp hành động để thanh lý trang viên kia."
"Được rồi, đội trưởng, tôi đã biết."
"Bây giờ xem ra, ta cần ước lượng lại độ khó của nhiệm vụ lần này một lần nữa,
bởi vì cậu thế mà lại ngủ bù trước nhiệm vụ này."
"Đội trưởng, tôi cảm thấy cũng không phải làm quá lên như vậy đâu..."
"Bất kỳ một chi tiết ám chỉ nào bị bỏ sót, đều có thể dẫn đến kết quả thê thảm
của cả tiểu đội, bản thân ta là đội trưởng, ta không có cách nào mà không xem
trọng nó cả."
Nói xong, đội thở dài một cái, nói:
"Được rồi, lúc đầu còn nghĩ tiểu đội chúng ta cứ đến trước thời gian tập kết để
giải quyết xong mọi chuyện, còn bây giờ thì vẫn nên chờ hai cái tiểu đội kia đến
rồi cùng hành động vậy, chúng ta lùi về phía sau một chút."
"Được rồi, đội trưởng, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngài."
"Đúng rồi, cậu tìm ta có chuyện gì không, còn hẹn gặp mặt ở chỗ này nữa?"
"Là như thế này, đội trưởng..."
Karen kể việc của Eisen cho đội trưởng nghe.
"Cậu muốn dùng loại phương pháp này để trị liệu cho ông ta à?"
"Đúng vậy, đội trưởng, tôi muốn thử một lần."
"Vị Thuật Pháp Quan kia sẽ nghe mệnh lệnh của ta sao?"
"Ông ấy sẽ, thật ra thì ông ấy chỉ không thích nói chuyện thôi, nhưng rất thích
làm việc, nếu có người nói rõ việc ông ấy cần phải làm thì ông ấy sẽ rất dễ
chịu."
"Được rồi, ta đã biết, ta đồng ý, dù sao thì có tên đội trưởng của tiểu đội Đòn
Roi Kỷ Luật nào sẽ từ chối sự gia nhập của một vị Thuật Pháp Quan đây, mà lại
là một người đội viên ngoài biên chế nữa?"
"Cảm ơn đội trưởng."
"Cậu đang chuẩn bị mặt nạ cho ông ta à?"
"Đúng vậy, cũng sắp làm xong rồi."
"Vậy ông ta có thể đến tham gia lần hành động vào tối nay sao?"
"Hình như hơi gấp một chút."
"Nếu như tính cách của ông ta thật sự giống như cậu nói, lúc cậu nói cho ông ấy
cần phải nghỉ bệnh ở nhà, vậy thì ngày thứ hai ông ta cũng sẽ không đi làm."
"Được rồi, đội trưởng, tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút."
"Được rồi, nếu như ông ta có thể đến, vậy thì nói cho ông ta biết địa điểm tập
hợp tối này, mười hai giờ, tập hợp ở trạm dừng số 3 nhà ga khu đông."
"Tôi đã nhớ kỹ, đội trưởng."
"Vậy thì ta đi trước, ban đêm gặp lại."
"Ban đêm gặp, đội trưởng."