"Được rồi, đã hoàn thành, mặc dù hơi xấu một chút."
Lão Saman vừa hút tẩu thuốc vừa nhìn cái quan tài ở trước mặt.
Cái quan tài này... Tạm thời có thể gọi nó là quan tài đi, bên ngoài cũng không
được trơn láng cho lắm, rất nhiều phù văn và đường vân trận pháp lộ ra bên
ngoài, giống như là đống dây điện rối mù trong khu ổ chuột.
Chỗ nối giữa từng vách quan tài với nhau cũng được chế tác rất thô ráp, không
có chút cảm giác tinh xảo nào, trái lại có thể thấy được sự nghuệch ngoạc qua
loa.
Alfred đưa tay vuốt ve cái quan tài này, nhớ lại quá trình thúc đẩy tiến độ suốt
một ngày một đêm không nghỉ, anh ta cũng không thể không khâm phục kỹ
năng rèn đúc không gian của Lão Saman, ở phương diện này, lão già này quả
thật là chuyên gia lành nghề.
Lúc trước mình cũng chưa từng đặt chân vào lĩnh vực của ông ta, cho nên cảm
xúc cũng không sâu, chỉ khi thật sự bước vào, mới có thể quan sát được sự to
lớn của ông ta ở phương diện này.
"Những quan tài tiếp theo sau, ngươi cứ dựa theo quá trình này mà làm, đương
nhiên, chắc chắn cũng không giống như ta vào lúc này phải đẩy nhanh tiến độ,
cho nên thành phẩm sẽ đẹp hơn."
"Chờ sau này tôi làm ra một cái quan tài mới thì sẽ chuyển ông vào."
"Đừng, đừng, tuyệt đối đừng, mặc dù cái này không được dễ nhìn, nhưng ít ra là
do tự tay ta làm, trong lòng an tâm, không dễ nhìn nhưng chắc chắn xài tốt.
Ta cũng không muốn để cho mình nằm vào trong một cái quan tài không qua
kiểm duyệt chất lượng, đừng để đến lúc mấy năm sau các người mở nắp quan
tài ra, phát hiện từng ấy năng lượng linh tính còn lại của ta đã biến mất sạch sẽ,
thật sự trở thành một bãi thịt vụn, vậy thì ta có muốn khóc cũng khóc không
được."
"Ông phải có lòng tin với tôi chứ."
"Ừm, hoàn toàn chính xác, ngoại trừ có chút lải nhải, năng lực học tập của
người thực sự rất mạnh, mớ kiến thức về trận pháp của ngươi là học từ đâu
thế?"
"Trưởng lão Hoven."
"Trưởng lão Hoven? Cái giáo hội nào?"
"Nguyên Lý Thần Giáo."
"Ta làm sao không nhớ rõ có một vị nhân vật như thế ở trong Nguyên Lý Thần
Giáo nhỉ, tuổi tác của ông ta phải rất lớn mới đúng chứ, vào ba mươi năm trước
chắc hẳn phải rất nổi tiếng."
"Ông không biết đến ngài ấy cũng rất bình thường, bởi vì ngài ấy là Trưởng lão
bảo vệ Vòng Quay Nguyên Lý của Nguyên Lý Thần Giáo."
"A, phải vậy không, thật sự là một nhân vật không tầm thường."
Hai người Dincom và Pieck đã mệt đến nỗi đừ người ra, nhưng trong tay của
mỗi người đều nắm chặt năm trăm phiếu Trật Tự tiền công làm thêm giờ, nhưng
vấn đứng thẳng tắp ở nơi đó như cũ, tùy lúc chờ sự dặn dò kế tiếp.
Ánh mắt của Lão Saman đảo qua hai người bọn họ, cười nói: "Ha ha, hai tên
thần bộc này, xem ra cũng sắp thần khải."
Alfred nhìn về phía bọn họ, nói với hai người: "Vất vả rồi, xuống dưới nghỉ
ngơi đi."
"Được rồi, thưa ngài."
"Vâng, thưa ngài."
Pieck và Dincom cùng đi ra ngoài, bước chân có chút cứng ngắc, cảm giác nếu
lại tiếp tục tăng ca nữa, cái quan tài được đẩy nhanh tốc độ thi công này không
biết đến cùng là để cho ai nằm vào trong đâu.
"Bây giờ ta muốn vào trong nằm rồi, tên nhóc Karen kia đâu, còn chưa có trở về
sao?"
"Ông nên học cách tôn trọng thiếu gia."
"Cậu ta còn chưa nói cái gì, ngươi so đo làm gì?"
"Thần đã đứng cao ở phía trên, vì cái gì còn cần có giáo hội?"
"Ta biết, ta hiểu rõ." Lão Saman khoát tay áo, "Chỉ là còn cảm thấy có chút
không chân thực, giống như là giấc mộng sau khi chết, cũng không biết bây giờ
là mơ hay là đã tỉnh."
"Trong trận pháp của ông, có một vấn đề." Alfred cầm lấy bản vẽ trận pháp, " Ở
nơi trung tâm của trận pháp này, rốt cuộc là để bố trí cái gì?"
"Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ không nhận ra đấy." Lão Saman cười nói.
Quan tài là quan tài, trận pháp là trận pháp, mười hai cái quan tài phối hợp với
trận pháp mới có thể đạt được hiệu quả thật sự.
"Đây là, nơi đặt tế phẩm à?" Alfred hỏi.
"Đương nhiên, ta dám cam đoan, ở chỗ ngủ của đội trưởng Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn
thứ nhất, chắc chắn cũng được bố trí như vậy, nghĩ kĩ thì rất rõ ràng, năng lượng
linh tính sao lại có thể xuất hiện mà không có lý do chứ?
Cho dù là ngươi muốn trồng một bông hoa, ngươi cũng cần tưới nước bón phân
cho nó đấy."
"Được rồi, tôi đã biết."
"Ừm? Vậy là kết thúc rồi đấy à?"
"Kết thúc rồi."
"Đối với vị trí trung tâm của trận pháp này, ngươi cũng không có thứ gì khác
muốn hỏi à?"
"Có lẽ đối với người khác mà nói thì đây là một vấn đề, nhưng đối với thiếu gia
mà nói, cái này cũng không tính là vấn đề gì."
Alfred rất rõ, năng lực thiếu gia nhà mình giống như thần thánh vậy, cái giá mà
ngài ấy phải trả khi thực hiện Thức tỉnh là vô cùng thấp thấp, cái này cũng có ý
nghĩa rằng, ngài có thể tiến hành bổ sung năng lượng linh tính với một cái giá rẻ
nhất.
Nói cách khác, nếu như vị trí trung tâm này không bị bỏ trống, như vậy thì
những người nằm trong mười hai cái quan tài này, sự xói mòn năng lượng linh
tính của họ sẽ bị giảm xuống rất thấp.
Mà nếu như thiếu gia cứ cách mấy tháng đến vị trí trung tâm trận pháp đứng
một chút, lấy năng lượng linh tính tích lũy trong người để vận chuyển, thì có thể
kích hoạt hiệu quả lớn nhất của trận pháp, khiến cho trận pháp có thể tiến hành
"Bổ sung" năng lượng linh tính cho mười hai người nằm trong quan tài.
Lão Saman cảm thấy đây là việc rất khó giải quyết, Trật Tự Thần Giáo vì duy
trì quy mô của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, vì thế mà hàng năm đều phải trả một cái
giá rất lớn.
"Những việc này ông cũng không cần lo lắng." Alfred đưa tay gõ gõ lên quan
tài, "Ông vào đây mà nằm ngủ trước đi."
"Ta muốn chờ Karen trở về, nói với cậu ta thêm vài câu, cậu ta cũng không thể
làm thế này được, ta thì vừa tỉnh dậy, kết quả cậu ta thì ra ngoài dự tiệc một
mình rồi?"
"Ừm, là đi ăn bữa tối."
"Bữa tối gì có thể quan trọng như vậy."
"Rất quan trọng."
"Thôi được rồi." Lão Saman hút một hơi thuốc, tự giễu nói, "Cơ quan trong cơ
thể bắt đầu thoái hóa, ngay cả sự kích thích từ mùi thuốc lá cũng nhạt đi."
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Healy: "Thiếu gia, ngài trở về rồi à."