Số 13 Phố Mink

Chương 766: Ông ngoại bà ngoại (3)




Karen đứng người lên, Richard bước đến ôm chằm lấy anh, sau đó nói với

người nhà xung quanh.

"Con đã sớm nói rồi, Karen rất lợi hại, ha ha ha, anh ấy là người lợi hại nhất

trong tiểu đội của chúng con trừ đội trưởng ra, ha ha ha!"

"Richard, con cũng nên nghiêm túc một chút, con nhìn cậu Karen một chút xem,

rồi nhìn lại chính mình, tuổi tác của cả hai cũng không chênh lệch bao nhiêu

đâu, nhìn xem người ta chín chắn ra sao." Kaixi mở miệng răn dạy con của

mình.

"Mẹ à, con không sánh bằng Karen, con không bằng anh ta đâu."

Kaixi bất đắc dĩ mà trừng mắt liếc con của mình, đi đến trước mặt Karen, đang

chuẩn bị biểu lộ sự cảm ơn với Karen, Karen vội vươn tay nâng bà ấy lên, bởi vì

vốn dĩ cậu Eisen đang đỡ bà ấy sau khi đỡ bà ấy từ lầu hai xuống thì cứ như đã

hoàn thành xong nhiệm vụ của mình mà ngay lập tức vọt một cái phòng ở lầu

một.

"Cậu Karen, cảm ơn ân cứu mạng của cậu."

"Đây là việc mà tôi phải làm, quan hệ của tôi và Richard rất tốt, tựa như là anh

em họ vậy, ngài cũng xem như là trưởng bối của tôi."

Kaixi sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười nói; "Đúng vậy, về sau chúng ta sẽ là

người một nhà, việc của cậu sẽ là việc của ta."

Ông Deron mở miệng tiếp lời: "Là việc của nhà Guman!"

Lúc này Karen mới hiểu ra được, bọn họ hiểu sai ý của mình, mình cũng không

phải muốn mượn cơ hội này mà gia nhập vào nhà Guman để tìm sự che chở.

Tất cả mọi người cùng ngồi xuống.

Karen để ý rằng vẫn chưa thấy bà ngoại xuất hiện, nhưng dù là lúc này ngồi

trong phòng khách, vẫn có thể nghe thấy mùi thơm từ trong nhà bếp truyền ra.

"Để con đi vào gọi mẹ ra?" Lucy nói với ông Deron.

Deron lập tức khoát tay, nói: "Con còn không biết tính tình của mẹ con à, đối

với bà ấy mà nói, toàn tâm toàn ý nấu canh ngon, mới sự tôn trọng tốt nhất dành

cho khách, bây giờ bà ấy sẽ không chịu rời khỏi nhà bếp đâu."

"Đúng vậy, mẹ thật sự sẽ như vậy."

Lúc này ông Deron lại đưa tay, chỉ về phía Lucia, cười nói: "Lucia, cháu cảm

thấy cậu Karen như thế nào?"

Lúc này Lucia đỏ mặt, oán giận nói: "Ông ngoại, ông đang nói cái gì đấy."

"Ồ, ông chỉ đang nhắc nhở cháu, vào một vài thời điểm tuyệt đối không nên do

dự, giống như là lúc cha cháu theo đuổi mẹ của cháu vậy, trong khi ông còn

chưa kịp phản ứng thì bọn họ đã ở chung một chỗ rồi!"

Trên mặt Duck lộ ra vẻ ngượng ngùng, Lucy thì chủ động hỏi Karen:

"Bây giờ cậu Karen vẫn còn đang độc thân chứ?"

Karen còn nhớ rõ lần thứ nhất lúc Lucy nhìn thấy mình, là gần khu vực tòa cao

ốc giáo vụ bị sập, lúc đó bà ấy đối mặt với mình chỉ lạnh lùng mà hỏi mình là

ai.

Lần này, bà ấy lại giống như đang giật dây cho con gái mình.

Sự chuyển biến thái độ này, không chỉ là bởi vì chính anh trai và chị dâu của bà

ấy, càng nhiều là bởi vị nhận biết được thực lực của mình từ trong miêu tả của

Richard và Kaixi.

Thế giới này mãi mãi cũng thực tế như vậy, chớ nói chi là người xa lạ, cho dù là

thái độ giữa người thân trong gia đình, cũng xem trọng thực lực giống như nhau

thôi.

Karen trả lời ngay: "Tôi đã đính hôn rồi."

"À như vậy sao." Trên mặt Lucy lộ ra một chút tiếc nuối.

Lucia nghe nói như thế, trái lại cảm thấy thoải mái mà nhìn về Karen, còn mỉm

cười với anh.

Sau đó, mọi người bắt đầu tán gẫu, nói chuyện đều là một vài việc linh tinh,

không có dính dáng đến công việc trong thần giáo.

Có thể thấy được, cả nhà này có lẽ cũng không biết cách tán gẫu, ngay từ đầu

cũng là để cho khách đến nhà không cảm thấy không khí quá nhạt nhẽo mà cố

gắng tìm lời mà nói chuyện, cũng may Karen biết cách tán gẫu, làm chủ cuộc

trò chuyện, vốn cả nhà Guman tiếp chuyện Karen, kết quả giống như là Karen

đang tiếp chuyện cho cả nhà bọn họ nói.

"Karen, cậu đã có kế hoạch gì cho công việc trong tương lai chưa?"

Karen để ý thấy ông Deron trực tiếp gọi tên mình, có nghĩa là ông ấy đang dùng

quyền hạn của nhà Guman, sắp xếp nghề nghiệp cho người mới đến nhờ vả

nương tựa là mình.

"Tôi rất hài lòng với công việc và cuộc sống của mình hiện tại, tạm thời cũng

không có dự định nào khác."

"Nếu có dự định thì phải lên kế hoạch từ sớm, dù là cậu bây giờ vẫn còn trẻ, bởi

vì lúc tuổi còn trẻ chỉ cần chọn được con đường đúng, thì sau này sẽ phát triển

tốt hơn, nó có thể quyết định giới hạn cao nhất mà cậu có thể đạt đến."

Lúc nói ra mấy lời này, Deron còn nhìn lướt qua con rể Duck của mình, giống

như Duck chính là một ví dụ tiêu cực điển hình.

"Quan trọng nhất đó chính là, năng lực của cậu rất tốt, trong Thần Giáo có một

cái truyền thống, nếu có thể thể hiện bản thân xuất sắc lúc ở trong tiểu đội Đòn

Roi Kỷ Luật, như vậy lúc lựa chọn con đường phát triển trong tương lai sẽ được

chiếu cố hơn rất nhiều."

"Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ tiếp tục cố gắng làm việc."

"Ừm, nếu như cậu có ý nghĩ gì, về sau có thể tới nói với ta, ta cũng sẽ giúp cậu

xem xét, mà mục tiêu tiếp theo của cậu, cũng nên tranh thủ trở thành đội trưởng

của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, ta nghĩ, cậu có đủ năng lực để thực hiện."

Đêm hôm đó, Karen đáp từ trên trời xuống, một kiếm chém chết đội trưởng đội

cận vệ của Luân Hồi Thần GIáo;

Một màn này, tất nhiên ông Deron đã được nghe con trai và con dâu mình kể

lại.

Trở thành đội trưởng, có hai con đường tắt, một là thay thế, điều kiện tiên quyết

là Neo thăng cấp hoặc là Neo chết;

Một con đường tắt khác là từ mình đứng ra thành lập một tổ đội Đòn Roi Kỷ

Luật mới.

Cái trước thì dựa vào năng lực, do trong tiểu đội chọn ra, thực lực mạnh mẽ mới

có thể khiến mọi người tin phục mà đề cử, cái sau, cũng phải xem xét thực lực,

nhưng mà quan hệ thì càng quan trọng hơn.

"Tôi cảm thấy việc này cũng không cần vội, bởi vì tôi muốn học hỏi thêm vài

thứ từ đội trưởng của mình."

Câu trả lời này rất thỏa đáng, ông Deron nhẹ gật đầu, nói: "Cậu còn trẻ tuổi như

vậy mà đã có tâm thái chín chắn như thế, rất tốt."

"Ăn cơm thôi."

Trong nhà bếp, truyền đến tiếng gọi lớn của một bà lão.

"Karen, anh phải nếm thử tay nghề nấu ăn của bà tôi đấy."

"Tôi cũng rất chờ mong."

Đám người nhao nhao đứng dậy, đi từ phòng khách vào phòng ăn.

Karen trông thấy một bà lão hiền lành đầu tóc hoa râm đang dọn bàn ăn, Lucy,

Lucia cùng Kaixi lập tức đi lên hỗ trợ, Kaixi trách cứ:

"Mẹ, không phải đã nói chúng ta sẽ không vào nhà bếp, nhưng việc bưng thức

ăn phải gọi chúng con sao?"

Tất nhiên, nhà bếp bị bà lão xem như lãnh địa của riêng mình, chỉ cần là lúc bà

ấy muốn chuẩn bị đồ ăn, không cho phép những người khác tiến vào.

"Sức khỏe của ta không có vấn đề, không cần các con phải lo lắng như vậy."

Ánh mắt của bà lão nhìn quanh bốn phía, Karen lưu ý đến, sau khi vừa nhìn

thấy mình, cơ thể bỗng nhiên giật một cái.

Sau đó bà lão nắm lấy tay của con dâu mình, nước mắt bỗng nhiên chảy tràn

xuống dưới khóe mi, nức nở nói với Kaixi:

"Con à, con chịu khổ rồi."