"Đồng hồ của tôi có vẻ như chạy chậm, xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?" Người
đàn ông trung niên hỏi.
"Bây giờ là bốn giờ tám phút."
"Được rồi, cảm ơn cậu."
Người đàn ông trung niên hai tay đều cầm hộp quà, bắt đầu hít sâu, giống như là
đang chuẩn bị tâm lý của mình.
Nhìn tuổi của ông ấy, chắc hẳn cũng không phải đến nhà để ra mắt bố mẹ của
bạn gái, cho nên Karen hỏi:
"Ngài định đi gặp mặt cha mẹ vợ sao?"
"Ừm, đúng vậy, làm sao vậy, rất rõ ràng sao?"
"Có một chút."
"Ai, ta vẫn luôn thấy sợ khi đến nhà vợ ta, bởi vì ta xem như là đã trèo cao khi
cưới được cô ấy, có điều ta rất yêu cô ấy, tình cảm của ta và vợ mình cũng rất
tốt, nhưng chỉ có điều ở mặt này thì..."
"Tôi hiểu." Karen nổ một nụ cười ấm áp, nhưng trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến
một khả năng, vị trước mặt này không lẽ là dượng út của Richard à?
Nhà Richard là gia tộc thuật pháp quan, ở trong Trật Tự Thần Giáo, chắc chắn
có thể xem là hào môn thật sự, ông Deron có thể được giao trọng trách quan
trọng như vậy là đêm hôm đó cũng đủ để thấy được địa vị của ông ấy trong lòng
của tầng lớp lãnh đạo.
Karen nhớ kỹ Richard từng nói với mình, dượng út của cậu ta là một vị Thẩm
Phán Quan.
À,
Nếu chỉ là Thẩm Phán Quan mà nói, thì trừ trường hợp của ông nội Dis ra, nếu
chỉ là Thẩm Phán Quan bình thường mà trèo lên cửa của gia tộc Thuật Pháp
Quan, thật sự sẽ đối mặt với áp lực rất lớn.
Vào một vài thời điểm, áp lực là người khác tạo thành, cũng có một vài thời
điểm, áp lực là tự mình tạo ra.
Ông Deron là một người rất uy nghiêm, ngài Eisen lại là người mắc chứng ngại
giao tiếp xã hội rất nặng, đối với con rể mà nói, bầu không khí của nhà vợ như
thế này, quả thực là áp lực nặng nề.
Cho nên,
Người đàn ông trung niên trước mặt này, là dượng út của mình sao?
"Tôi tên là Karen."
"A, ừm, Karen, chào cậu, ta là Duck."
Tất nhiên, Duck cũng không thích ứng lắm đối với việc tự xưng tên để chào hỏi
như người quen.
"Tôi xin mạo muội hỏi ngài một câu, ngài đang dự định đến thăm nhà Guman
có phải không?"
"Đúng vậy, còn cậu thì?"
"Tôi cũng thế."
"Cậu cũng vậy? A, Karen!" cảm xúc của Duck lập tức xảy ra thay đổi, "Ta nhớ
ra rồi, cậu là đồng đội của Richard, người đã cứu được Eisen và Kaixi, có phải
là cậu hay không?”
"Là tôi."
"Trời ạ, thật sự là cậu, thật vừa đúng lúc, ha ha, cái kia, mấy lời mà ta vừa nói
lúc nãy..."
"Tôi có thể hiểu được."
"Được rồi tốt, để ta dẫn cậu vào thôi, cậu Karen."
"Được rồi, cảm ơn ngài."
Duck đi ở phía trước, Karen theo ở phía sau, đi đến trước cửa chính, Duck gõ
cửa, vừa gõ vừa nói to: "Ha ha, nhìn xem tôi dẫn ai đến rồi này!"
Karen đứng trên bậc thang trước nhà, cảm giác đầu óc của người dượng út này
của mình hình như có vẻ cũng không được tốt cho lắm.
Bởi vì cho dù có dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ thì buổi liên hoan tối nay đến
cùng là chuẩn bị cho ai, còn ai thì mới là người dự bị.
Nhưng mà, Karen cũng giải thích được việc ông ấy làm, có lẽ đối với ông ấy thì
mỗi lần đến nhà Guman là một lần ra pháp trường, lần này rốt cụộc có người
ngoài đến để di dời sự chú ý cho nên ông ấy có chút hưng phấn quá.
Cửa được mở ra, người mở cửa là cô của Richard, cũng là dì của Richard.
"Em à, nhìn xem anh dẫn ai đến này."
"Cậu Karen?"
"Xin chào, thưa đại nhân." Karen xưng hô đại nhân, nhưng không có hành lễ,
bởi vì như vậy có vẻ hơi quá.
"Cậu có thể gọi ta là Lucy, chúng ta đều đang đợi cậu đấy, chào mừng ngài đã
đến."
Đối với ân nhân cứu mạng của anh trai và chị dâu mình, Thuật Pháp Quan Lucy
biểu lộ sự kính trọng rất lớn.
"Có thể được mời đến nhà Guman, là vinh hạnh của tôi."
Karen bước vào cửa, để quà cáp ở trước cửa.
"Ồ, Karen đấy à." Ông Deron đứng lên từ trên ghế sô pha mà đi đến, rất nhiệt
tình duỗi tay ra với Karen.
Karen cũng duỗi ra tay, bắt tay với ông ấy.
Lần gặp mặt trước, mình chỉ là một người bạn được Richard dắt về, cho nên, lần
này mới xem như lần gặp mặt chính thức.
Ừm, lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa cháu trai và ông ngoại là bắt đầu bằng
việc bắt tay.
"Xin thứ lỗi cho sự lạnh nhạt của ta khi lần trước cậu đến nhà chơi." Ông Deron
xin lỗi Karen.
"Ngài thật sự đã quá khách khí rồi, lần trước lúc tôi nhìn thấy ngài, ngài rất hòa
ái."
"Không, không, không giống, nói cho cùng thì ta vẫn thất lễ."
"Xin ngài đừng nói như vậy."
"Cha, không nên mời khách ngồi xuống trước sao?" Dì út Lucy nhắc nhở.
"Đúng, đúng vậy, cậu Karen, mời ngồi."
"Vâng."
Karen đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, lúc này anh ta để ý
đến thái độ của ông Deron đối với Duck, chỉ là rất bình thản mà nói một câu:
"Anh tới rồi đấy à."
"Đúng vậy, sức khỏe của cha vẫn tốt chứ?"
"Ổn."
Sau đó, tuyên bố kết thúc màn giao lưu giữa con rể và cha vợ.
Có thể cảm giác được, ông Deron đối với người con rể này, có vẻ cũng không
phải rất hài lòng, loại cảm giác không hài lòng này cũng không phải xuất phát
từ địa vị và thân phận, mà là cảm thấy tính cách và cách làm người của đứa con
rể này rất khó có thể làm ông ấy thấy vui vẻ.
"Anh Karen, mời anh uống trà."
Một cô gái tóc ngắn mặc váy áo màu đen đặt một lý trà lên bàn trà trước mặt
Karen.
"Được rồi, xin cảm ơn."
Cô gái này cũng đưa trà cho Duck, gọi Duck là "Cha".
Chắc hẳn là con gái của dì út Lucy, cũng chính là em họ của mình.
"A, Karen, anh đã đến rồi à!"
Richard cũng chạy xuống từ trên lầu, phía sau cậu ta, cậu Eisen đang đỡ mợ
Kaixi xuống lầu, vết thương của Kaixi cũng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng muốn
trong thời gian ngắn có thể khôi phục lại như lúc ban đầu cũng không có khả
năng, nhưng chỉ cần không phải vấn đề liên quan đến ô uế, cũng không phải là
vấn đề lớn.