"Tôi không cần thần phục trên mặt hình thức." Karen lắc đầu, "Ông hỏi vấn đề
này không có chút ý nghĩa nào."
"Đúng vậy, hoàn toàn chính xác không có chút ý nghĩa nào, khi ngài có được
năng lực thức tỉnh lại chúng ta, thì thật ra chúng ta đã chịu sự khống chế của
ngài, nhưng ta bây giờ cũng không có sự lựa chọn gì khác. Vậy chúng ta nên
tăng nhanh tiến độ lên đi, nhà kho ở đâu, vật liệu mua về chưa, mọi thứ đã dự bị
xong chưa, ta nghĩ ngay bây giờ nên bắt đầu làm việc, sau khi nằm vào trong
quan tài được chế tạo đặc biệt thì dù sao cũng còn thời gian để suy nghĩ, hồi
tưởng lại những việc xảy ra vào ngày hôm nay."
"Có thể."
"Gọi tên người hầu kia của ngài tới đi."
"Alfred." Karen gọi một tiếng.
Alfred đẩy cửa phòng ngủ đi đến, nhìn Lão Saman, cười nói: "Cách thiết lập
tâm lý của ông tốt hơn rất nhiều trong suy nghĩ của tôi đấy."
"Ta muốn biết cái vị thứ nhất kia, đối mặt với tình huống này thì xử lý thế nào?"
Lão Saman hỏi.
Alfred hồi đáp: "Ông ta trực tiếp quỳ xuống."
"..." Lão Saman.
"Đương nhiên, ông cũng không cần quỳ, thiếu gia cũng không thích cách hành
lễ này, thứ thiếu gia theo đuổi là sự bình đẳng, bình đẳng trên nhân cách, bởi vì,
chúng ta có chí hướng giống nhau khi đang theo đuổi trên cùng một con đường
chân lý.
Lối này, bây giờ mời ông đi theo tôi, những vật liệu cần thiết tôi đều đã chuẩn bị
xong, chúng ta bây giờ có thể khởi công ngay, suy cho cùng thì thời gian của
ông cũng có hạn."
Lão Saman đi ra cửa, lúc đi qua trước mặt Alfred, Lão Saman nghi ngờ nói: "Ta
nhớ trước đó ngươi dùng kính ngữ với ta mà."
"Ừm, bởi vì khi đó ông còn là khách."
“Bây giờ thì ta thành kẻ làm công rồi à?"
"Tôi càng muốn gọi là người cạnh tranh hơn."
"Người cạnh tranh, cạnh tranh cái gì?"
"Chờ đến lần tỉnh lại tiếp theo, tôi sẽ lại nói tỉ mỉ cho ông nghe, bây giờ có nói
cũng không có ý nghĩa, không phải sao?"
"Được rồi, ta sẽ nhắc nhở ngươi, lần tỉnh lại tiếp theo."
"Đương nhiên."
Alfred dẫn Lão Saman đi ra phòng ngủ, ra tới trong sân.
Healy vừa mới dọn dẹp xong nhà bếp, đang chuẩn bị quay về phòng mình để
ngủ:
"Ngủ ngon, ngài Alfred, ngủ ngon, ngài Saman."
"Ngủ ngon, Healy."
"Ngủ ngon, cô gái."
Healy đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, đi vào, đóng cửa, dán lưng vào trên cửa,
lặp lại câu nói một lần:
"Ngủ ngon, ngài Saman?"
Phía bên ngoài, Pieck và Dincom vừa mới dọn dẹp xong sảnh tổ chức lễ cúng
điếu, trông thấy Alfred dẫn Lão Saman đi tới, hai tên nhân viên nhìn Lão Saman
một chút, sau đó lại bốn mắt nhìn nhau.
"Rất tiếc phải thông báo cho hai người rằng, đêm nay phải tăng ca rồi." Alfred
phủi tay, "Nhưng cùng lúc ta cũng rất vui mừng mà thông báo cho hai người
rằng, tăng ca có tiền trợ cấp."
Bởi vì giường bị đè sập, cho nên đêm nay Karen ngủ trên mặt đất, sau khi tỉnh
dậy từ giấc ngủ, ngồi dậy, cảm giác phía sau lưng có hơi cứng cứng, anh vẫn
quen với tấm nệm mềm mại trên giường hơn, không ngủ quen giường cứng.
Sau khi rửa mặt và tắm rửa ở trong phòng tắm, Karen ra khỏi phòng ngủ, đi tới
nhà kho nằm ở góc phía bắc trong sân, bên trong vẫn có âm thanh búa gõ truyền
ra, có nghĩa rằng bọn họ đã làm việc thâu đêm đến sáng.
Karen đẩy cửa đi vào, trông thấy Pieck và Dincom đang đối chiếu với bản vẽ,
trên bản vẽ đầy những thứ lít nha lít nhít, tấm vật liệu trước mặt bọn họ cũng
chằng chịt những đường gạch, trong mắt của hai người toàn vệt máu.
Alfred đang dựa theo vị trí của các đường vẽ trong bản thiết kế để điêu khắc
trận pháp, Lão Saman thì phụ trách rèn các bộ linh kiện trung tâm, hai tay của
ông ta vẫn luôn hiện ra ánh sáng màu xanh lam.
Cảnh tượng thủ công vô cùng nguyên thủy, giống như cuộc sống của những
người thợ mộc, không có chút cảm giác cao cấp nào, nhưng rất nhiều chi tiết
bên trong, đều tràn đầy hương vị học vấn, Alfred chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ,
tinh thần rất cao, rõ ràng trong một đêm này, anh ta hỏi hỏi và biết thêm rất
nhiều điều.
"Buổi sáng tốt lành." Karen chủ động chào hỏi.
"Buổi sáng tốt lành, ông chủ."
"Buổi sáng tốt lành, ông chủ."
"Buổi sáng tốt lành, thiếu gia."
Lão Saman nhìn về phía Karen, ông ta đã trải qua một đêm làm việc, mặc dù
vẫn không có thể sắp xếp lại toàn bộ thông tin tối ngày hôm qua theo ý của
mình, nhưng ít ra cũng làm theo tâm tình của bản thân, ông ta nhìn Karen, bất
đắc dĩ nói:
"Ngài là tên chủ nhà máy có lòng dạ hiểm độc nhất mà ta từng thấy, không, chủ
nhà máy có ác độc đến mức nào nếu so ra cũng kém một phần nghìn."
"Tôi làm gì chứ?"
"Ta thật sự không nghĩ tới, ban ngày lúc còn sống ta phải ngồi vẽ bản thiết kế,
ban đêm sau khi chết ta còn phải bị gọi dậy để hoàn thành nó, chủ nhà máy
người ta cũng chỉ nghiền ép sức lao động của công nhân bằng việc bắt họ làm
việc trong thời gian dài, còn ngài ngay cả người chết cũng không tha."
"Chính thứ mà ông thiết kế ra, chắc chắn ông có thể hoàn thành nó dễ dàng và
nhanh chóng hơn, quan trong nhất đó chính là, cái quan tài thứ nhất do ông làm
ra thì mới có kinh nghiệm chế tạo những quan tài tiếp theo, chất lượng tốt hơn."
Lão Saman liếc mắt nhìn Karen, sau đó tiếp tục quay lại công việc trong tay.
Karen quay người rời đi, đi vào nhà bếp, trong thấy Healy đang ngồi trước cửa
nhà bếp để bóc vỏ tỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân Healy ngẩng đầu nhìn một chút, lập tức đứng người
lên: "Thiếu gia, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
"Ngài muốn tự làm bữa sáng sao?"
"Tôi nấu chút sủi cảo ăn thôi."
"Vâng, thiếu gia." Healy lại ngồi xổm xuống, nhưng lần này quay người, hướng
lưng về phía Karen.
Karen đang chuẩn bị đổ nước vào nồi để nấu, phu nhân Lake đi tới, nói với
Karen: "Bên ngoài có người tới tìm, tên là Berger."
"À, vâng."
"Tôi để cho cậu ta vào nhà nhé?"
"Ừm, là người một nhà."
Karen đi ra phòng bếp, trông thấy Berger đang đứng trong lối vào ngoài sân,
Berger đeo một cái cặp sách.
Cho tới nay, Berger vẫn là người liên lạc giữa mình và trang viên Ellen.
"Đi vào phòng sách đi." Karen nói.
"Được rồi, thiếu gia."
Sau khi bước vào phòng sách, Berger lấy ra mấy phần tài liệu ở trong cặp sách,
đây cũng quá trình mậu dịch thương mại gần đây giữa trang viên Ellen và Đảo
Ám Nguyệt, chỉ có điều đối với mấy cái này, Karen cũng không phải cảm thấy
rất hứng thú.
Thứ thật sự làm anh thấy hứng thú đó chính là hai lá thư nằm bên cạnh đống tài
liệu kia.
"Ngươi đã ăn sáng hay chưa?" Karen hỏi Berger.
"Tôi thấy đói, thiếu gia, tôi vào nhà bếp ăn ké buổi sáng rồi quay về trang viên
sau, ha ha."
Chờ đến sau khi Berger rời khỏi, Karen cầm lá thư thứ nhất lên, phía trên ký tên
là Ophelia.
Một bức thư bì màu xanh lam nhạt, có vẻ rất tinh xảo, còn tỏa ra mùi thơm nhàn
nhạt.
"A ha, tốt lắm, bị tôi bắt tại trận rồi nhé!"
Pall bỗng nhiên xuất hiện, nhảy lên trên bàn đọc sách, chỉ vào bức thư của
Ophelia trong tay của Karen, tiếp tục nói:
"Nhìn xem bức thư này, cái bì thư này, mùi nước hoa này, chậc chậc, đây chính
là chứng cứ, chứng cứ!"
"Đây là chứng cứ?" Karen hỏi.
"Đây không phải là chứng cứ thì là cái gì?"
"Vậy thì... Đây lại là cái gì?"
Karen cầm lên bức thư thứ hai, bì thư là màu hồng phấn, phía trên vẽ hình
tượng Ám Nguyệt, ở giữa vầng trăng còn có một ký hiệu hình trái tim, kí tên
—— Bernard.
Pall cả thân mèo sững sờ trên bàn đọc sách,
Kinh ngạc nói:
"Hắn... hắn ta sao có thể vẫn còn sống!"