Karen lái xe trong đêm tối, trong lúc lái xe, ánh mắt của lướt qua cái lỗ trống
đằng sau xe thông qua kính chiếu hậu.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến quyển sách « Anh lãng quên em trong mùa xuân » mà
mình vừa đọc kia.
Những sự nghi ngờ, kinh ngạc trong nửa đoạn trước của nhân vật chính, rất
giống như đoạn đầu của phân nửa cuộc đời con người, sự mẫn cảm, đa nghi, tự
cao, dễ dàng ảo tưởng, cũng có thể giải thích thành sự tăng động, phong phú,
biết lo nghĩ.
Đợi đến lúc sau khi nhân vật chính giết chết vợ của mình, tất cả đều quá lý tính
và bình tĩnh, điều này trực tiếp dẫn đến việc nửa đoạn sau của cuốn sách khiến
người ta cảm thấy không thú vị.
Cuộc đời, có lẽ nhất định phải bằng việc "Giết chết" một thứ gì đó, mới có thể
nhận được lại sự “Trưởng Thành”.
Tựa như là Lão Saman lúc tuổi gìa.
Còn về đoạn văn xuôi cuối cùng ca ngợi bồ công anh trong quyển sách, giống
như một sự cảm thán đối với phần cuối của cuộc đời, có lẽ, đối với phần lớn
người mà nói, cuộc đời, không thể nào làm mọi việc đến nơi đến chốn, cũng gần
như không thể nào khiến nào hoàn mỹ không nuối tiếc.
Cho dù là Thần đi nữa, cũng sẽ mang theo tiếc nuối mà rời đi, huống chi là
người, cái dấu chấm tròn kia, ai có thể chấm nó ra một cách viên mãn?
Chỉ tiếc, tác giả của quyển sách kia là một tên hung thủ giết vợ, cho nên những
thứ mà mình liên tưởng đến có vẻ rất buồn cười, giống như một sự gán ghép vô
cùng gượng gạo và ép buộc.
Nhưng khi một tác phẩm được viết ra, lúc một cá thể đơn lẻ được trưng bày ra,
thật ra góc độ và cách suy nghĩ của nó, đã không còn do bản thân tác giả quyết
định nữa, hoàn toàn là do người đọc nó, cách diễn giải của bản thân mình và của
bản thân tác giả cũng không có gì liên quan đến nhau.
Kết cục của ông nội, có lẽ cũng như vậy;
Như vậy thì còn kết cục của mình sẽ như thế nào?
Karen bước vào trạng thái mông lung ngắn ngủi, sở dĩ ngắn ngủi, là bởi vì Lão
Saman đã sớm đưa ra cách trả lời của mình:
Nếu như có thể một lần nữa,
Ta không muốn suy nghĩ, không muốn bồi hồi, không muốn do dự;
Ta muốn thoải mái, ta muốn tự do, ta muốn làm theo ý mình.
Khóe miệng của Karen nở một nụ cười,
Mình,
Không phải đã có thêm một lần nữa hay sao.
Alfred vẫn đang luôn quan sát Karen, đây là một tập quán quen thuộc của
Alfred khi ở cạnh Karen, anh ta mở bản bút ký của mình ra, viết vào:
"Thần cũng sẽ cảm thấy mơ hồ, thần cũng sẽ biến mất, thần vĩ đại ở chỗ ngài ấy
khác với chúng ta, nhưng thứ khiến thần vĩ đại, cũng giống như chúng ta."
Do dự một chút,
Alfred lại viết tiếp:
"Mặc dù tôi cũng không nguyện ý thừa nhận, nhưng vào thời khắc ấy, tôi cho
rằng mình đã nghi ngờ thần, tôi có tội.
Tôi cảm thấy, mỗi người tiếp xúc với thiếu gia, đều sẽ bị thiếu gia thay đổi,
cuộc sống ban đầu của họ, vận mệnh ban đầu của họ, đều sẽ bị thiếu gia xóa đi.
Lão Saman cũng không phải ngoại lệ, càng không phải là sự cố ngoài ý muốn.
Tôi vẫn như cũ vững tin rằng, giống như thiếu gia đã nói vậy, tất cả mọi thứ đều
đã có sắp xếp trước.
Tôi sám hối, vì trong nháy mắt ấy tôi đã kinh ngạc, vì trong một khoảnh khắc
kia tôi đã không tập trung.
Thiếu gia,
Tôi có tội."
...
Xe tang lái về tới nhà tang lễ, Pieck và Dincom phụ trách thu dọn đồ đạc, Karen
thì cùng với Alfred đi vào trong nhà.
"Ý của anh là, mười hai cái quan tài này sẽ được bố trí ở trang viên Ellen sao?"
"Đúng vậy, thưa thiếu gia, cái toàn khán thính phòng kia rất phù hợp với mục
đích của chúng ta."
"Tôi đồng ý, tôi tin tưởng Pall cũng sẽ đồng ý, rốt cuộc thì Bá tước Recar cũng
là người đầu tiên vào đó, đúng rồi, thương mại giữa trang viên Ellen và Đảo Ám
Nguyệt, cũng có sự trao đổi lợi ích, anh phụ trách theo dõi một chút, cũng rất
nhanh sẽ có tiến triển."
"Đúng vậy, thiếu gia, thuộc hạ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lúc có tiến triển gì
thì tôi sẽ báo cáo lại với ngài."
"Ừm, được rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi nghĩ, dạo gần đây tôi cũng sẽ
không có nhiệm vụ mới, cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe một chút. A, suýt nữa
quên mất, hai ngày nữa còn phải dành chút thời gian để đến bảo tàng gốm
Lemar đặt làm hai con rối hình người cho Pall và Kevin."
"Thiếu gia, ngài hãy sớm nghỉ ngơi một chút."
Karen đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào.
Alfred quay người, đi vào trong phòng của mình, đúng lúc này, sau lưng của
anh ta có tiếng của thiếu gia mình truyền đến:
"À mà, Alfred."
"Thiếu gia?"
"Anh vào đây một chút."
Alfred đi vào phòng ngủ chính, sau đó, trông thấy một cái quan tài có vẻ rất
quen mắt đã đè sập cái giường ở trong phòng ngủ.
Cảnh tượng trước mắt, đột ngột như vậy, đến mức khiến Alfred há hốc mồm
trong vô thức.
Vận mệnh, đã sớm được định sẵn.
Alfred thở một hơi dài nhẹ nhõm, anh ta cảm thấy mình rất may mắn, may mắn
rằng lúc trước ở trên xe, đã tự sám hối, mà không phải chờ tới tận bây giờ.
Khi ánh mắt của thần đã chú ý đến ngươi, cho dù là trốn vào chiều không gian
ngược đi chăng nữa, ngươi cũng vẫn không cách nào có thể trốn khỏi phòng
ngủ chính của thần.
Nắp quan tài bởi vì không dùng đinh để cố định, chỉ đóng vào đơn giản, cho nên
muốn mở nó ra chỉ cần dùng một lực nhẹ, một mình Alfred dùng tay đẩy nắp
quan tài ra rất dễ dàng.