Số 13 Phố Mink

Chương 755: Một đời giống như chó (3)




Có lẽ hoàn cảnh sống ngay từ đầu đã để cho con trở nên đa nghi và hay nghi

ngờ, trong trạng thái này, con sẽ trưởng thành rất nhanh, nhưng cùng lúc đó con

cũng bởi vậy mà trở nên mệt mỏi và ngây thơ, con sẽ khát vọng có một quan hệ

xã giao thuần khiết trên tinh thần, nhưng điều này sẽ không thể thành hiện thực.

Thậm chí, phương thức mà con cho rằng là đúng, trái lại sẽ khiến cho đối

phương cảm thấy phản cảm, đây cũng là nguyên nhân mà con bị ông ấy đánh

hôm qua."

"Vậy tôi nên... Làm như thế nào?"

"Quét chút rác, nấu vài bữa cơm, tâm sự."

Derius quay đầu nhìn về phía cha của mình, vẻ mặt giống như là đang hỏi: Ông

đang nói thật đấy à?

Chủ giáo Bern cười cười, nói: "Đối phó với người lớn tuổi, những việc này thật

ra là có ích nhất."

"Ngươi đang nói ai lớn tuổi đấy?"

Bóng dáng của Lão Saman xuất hiện ở cổng chính, trừng mắt nhìn Chủ giáo

Bern.

Chủ giáo Bern đưa tay sờ sờ đầu Derius, nói: "Chỉ là đang dạy con trẻ cách để

hiếu kính với người lớn mà thôi."

"Trong lòng không có ý này, dù giả vờ cũng vô dụng."

Chủ giáo Bern lắc đầu, nói: "Thế gian có rất nhiều cụ già đề biết rõ con cái của

mình đối xử tốt với họ là vì tài sản để lại, nhưng đều vui lòng giả bộ như mình

không biết."

"Ta và bọn họ cũng không giống nhau."

"Nhưng ta cảm thấy cũng không có gì khác biệt, ngươi và ta, đều sẽ già đi."

"Ta đã già đi, nhưng trái lại ngươi cũng không thay đổi gì, vẫn là giống như lúc

trước đây, âm hiểm, xảo trá mà còn vô sỉ."

"Nghe được ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy rất vui mừng." Chủ giáo Bern

đẩy Derius về phía trước, "Mặc kệ như thế nào, nó cũng là thần tử đương nhiệm

của Pamirez giáo các người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cũng chính là Giáo

tôn tương lai, ta cảm thấy, ngươi cũng nên để lại cho nó một chút gì đó."

"Tổ đều đã bị các ngươi chiếm, thế mà còn nhớ nhung đến đồ đạc của mấy con

chim lẻ loi đã rời tổ, hai cha con các ngươi, da mặt thật sự đều dày giống như

nhau."

Derius cất tiếng nói: "Ngài Saman, là do các trưởng lão giáo hội đã phát hiện

một vài thứ mà ngài đã lưu lại trong Không Gian Sứ Giả năm xưa, ngài cũng rõ

ràng rằng, qua nhiều năm như vậy rất nhiều di sản đã bị đứt gãy, nếu ngài vẫn

còn lưu giữ, tôi hi vọng ngài có thể truyền nối nó lại cho chúng tôi."

"Ta không có nghĩa vụ phải làm vậy."

"Đây là vì Pamirez giáo."

"Pamirez giáo đã là của các ngươi."

"Ngài không nên chất vấn sự thành kính của tôi dành cho Pamirez giáo."

Nghe được con trai mình nói câu nói này, Chủ giáo Bern nhịn không được mà

nhắm nghiền hai mắt lại.

"Nếu Thần thật sự có thể nhìn thấy cảnh này, cả thân thể và linh hồn của hai cha

con ngươi đều sẽ bị hút vào trong giấy viết thư, phong ấn vĩnh hằng!"

"Ngài Saman, tôi là đang đại diện cho Pamirez giáo để thỉnh cầu ngài, tôi hi

vọng ngài có thể suy nghĩ cho Thần Giáo, vì tương lai của Thần Giáo..."

"Ông!"

Lão Saman xuất hiện ở trước mặt của Derius, đạp tới một cái.

Cơ thể của Chủ giáo Bern cũng xuất hiện trước mặt con trai mình, dùng cây gậy

để ngăn cản một đạp này của Lão Saman, ánh sáng màu xanh lam và đen nhanh

chóng va chạm vào nhau, cuối cùng cả hai đều tiêu tán.

Lão Saman nhìn chằm chằm mặt của Chủ giáo Bern, gằn từng chữ từng chữ mà

nói: "Con của ngươi rất thông minh, nhưng con của ngươi cũng rất ngu xuẩn."

"Suy cho cùng thì nó vẫn còn trẻ."

"Tuổi trẻ không phải là cái sai, nhưng đã tuổi trẻ, thì lo mà đứng ở đằng sau đợi,

chứ không phải ỷ vào việc mình tuổi trẻ mà sấn lên trước để nói nhiều thứ nhảm

nhí khiến người khác buồn nôn như vậy!"

Derius lấy ra từ trong ống tay áo một quyển trục có nạm những viên đá quý màu

xanh lam, nói: " “Ở chỗ của tôi có mệnh lệnh của Giáo tôn."

"Ha ha."

Lão Saman cười, nhìn xem Drius,

"Ngươi nhất định phải mở nó ra sao? Ngươi nhất định phải khiến ta bắt đầu

nghi ngờ thân phận thật sự của Giáo tôn à?"

Derius ngây ngẩn cả người.

Lão Saman nhìn thấy vẻ mặt của Derius thay đổi, hai con ngươi bắt đầu đỏ lên.

Chủ giáo Bern đưa tay bắt lấy bả vai của Derius, xách cả người anh ta nhanh

chóng lùi về phía sau.

"Ha ha... Ha ha ha..."

Lão Saman nhìn xem Chủ giáo Bern đã lùi ra xa, hỏi:

"Sao vậy, sao không vào trong mà ngồi một chút đi?"

"Không cần phải đi vào, rốt cuộc, đối mặt một kẻ hấp hối sắp chết, thật sự là có

quá thứ không thể xác định."

"Ngươi cho rằng ta sẽ kéo ngươi theo chôn cùng? Ngươi nghĩ cũng hay quá rồi,

ta cũng không muốn sau khi ta chết lại phải nằm ở một nơi còn bẩn hơn cả bồn

cầu."

"Ai mà biết được." Chủ giáo Bern khẽ mỉm cười, "Nhưng ngươi chắc là cũng để

lại vào thứ."

"Thứ cần để lại, ta vốn đã để lại trong Không Gian Sứ Giả, chỉ cần tốn thời gian

mấy chục năm từ từ tìm tòi mày mò là được, ta không nợ Pamirez giáo cái gì,

càng không nợ Trật Tự Thần Giáo cái gì, bây giờ ta chỉ muốn chết, nếu như việc

chết yên lành mà các ngươi cũng không để yên cho ta, vậy ta rất chờ mong, tiếp

theo sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cho nên, dẫn cái đứa con trai làm người khác buồn nôn của người rời khỏi tầm

mắt của ta, không nên quấy rầy không khí ra đi yên tĩnh của ta."