Alfred cất kỹ bản bút ký, cơ thể ngồi thẳng tắp, từ khi cùng với thiếu gia rời
khỏi trang viên Ellen, thì quần áo của anh ta cũng không còn đẹp đẽ rực rỡ như
trước, mà sẽ cố ý lựa chọn một vài loại quần áo bình thường để mặc, nhưng
thân hình và khí chất của anh ta vốn dĩ rất tốt, cho nên dù mặt quần áo bình
thường trên người vẫn cảm thấy rất phong cách, nhất là khi cùng ngồi đối diện
với hai người Pieck và Dincom để so sánh thì sẽ thấy sự tương phản thể hiện rõ
ràng hơn.
Ánh mắt của Alfred dời khỏi Lão Saman đang nằm ở trong quan tài, lại nhìn
sang thiếu gia đang lái xe, trong lòng Alfred phát ra lời cảm khái:
"Tất cả đã được vận mệnh sắp xếp, tất cả đều sớm đã được thần chú ý trong
bóng tối."
Chỉ có điều câu nói này, anh ta cũng không có viết vào bên trong bút ký.
Mặc dù anh ta vẫn luôn đối đãi với thiếu gia như là một vị thần, nhưng anh ta
cũng rõ ràng, tư tưởng chủ chốt của thiếu gia trong quyển bút ký màu đen kia là
sự phê phán đối với thần.
Anh ta xem thiếu gia như là thần, là bởi vì anh ta tạm thời cũng không rõ ràng
rằng nên dùng cách xưng hô nào dành cho những vị cao hơn cả thần.
Đương nhiên cũng từ lúc đi theo thiếu gia, anh ta đã dần dần chuyển đổi cách
dùng từ "Thần" từ danh từ trở thành tính từ.
Sau khi chạy hết con đường phía trước thì sẽ đến được nghĩa trang Thanh Đằng,
nhưng ở đầu đường, có một đám người mặc thần bào màu xanh lam đang đứng,
thứ nên đến, sẽ luôn luôn đến.
Karen ngừng xe tang lại, mở đèn xe lên, đám tín đồ của Pamirez kia, đang hành
lễ về phía xe tang bằng một tư thế thành kính.
"Danh vọng của ông ở Pamirez giáo cao đến như vậy sao?" Karen hỏi người
đang nằm ở sau xe.
"Danh vọng ở đâu ra, chỉ đơn giản là tay nghề tốt một tí, sẽ chế tạo ra được thứ
mà người khác không chế tạo ra được mà thôi;
Trừ cái đó ra, thứ nhất ta cũng không làm ra cống hiến lớn lao gì cho giáo hội,
thứ hai ta cũng không để lại câu chuyện xúc động lòng người gì trong giáo hội...
Nếu không cũng không có khả năng làm nhân viên quản lý cái nghĩa trang này
ba mươi năm mà chưa từng có một cái thân thích nào."
Karen chỉ chỉ phía trước, nói: "Cảnh tượng trước mắt khó mà tương ứng với
điều mà ông vừa nói."
"Đoán chừng là do ta để lại vài thứ trong Không Gian Sứ Giả năm xưa, bởi vì
lần đại chiến này, Không Gian Sứ Giả được vận hành một cách đầy đủ làm lộ ra
một vài thứ, cho nên bọn họ mới biết, a, thì ra trong giáo hội của chúng ta cũng
từng xuất hiện một vị thiên tài thật sự."
"Tôi cảm thấy cái từ thiên tài này nên dùng cho người trẻ tuổi, hoặc là người
nhìn vẻ ngoài trông trẻ tuổi."
"Cái này chính là thành kiến của mình cậu mà thôi, bên trong dòng chảy của
lịch sử, mỗi người chúng ta đều rất trẻ tuổi." Lão Saman giơ tay lên, Alfred ngồi
bên cạnh đưa cho ông ta một điếu thuốc, lấy bật lửa châm thuốc lên, ông lão
vừa hút một hơi thuốc, vừa phun khói ra nói, "Đạp chân ga, tiến lên đi, lớn tuổi
rồi, thì càng không thể gặp những thứ này và cũng không thể nghe những thứ
này."
"Ông sợ mình sẽ mềm lòng sao?"
"Ta sợ mình cảm thấy buồn nôn, mới vừa ăn cơm xong."
"Ông thật là khó hầu hạ." Karen lắc đầu, "Rõ ràng trong lòng vẫn luôn nhớ về
thần giáo, bây giờ thần giáo nhiệt tình với ông, ông lại tỏ ra thái độ này."
"Thứ ta trân trọng là quá khứ của ta, bởi vì trong quá khứ, ta có Pamirez.
Nhưng nếu cậu để ta tiếp nhận lại nó, dung nhập vào nó, không nói trước bây
giờ bọn họ không có cách nào để đại biểu cho Pamirez trong lòng của ta, cho dù
có giống nhau như đúc, không có chút nào thay đổi, vậy thì ta lại đang làm gì
trong suốt ba mươi năm nay đây?
Không có cách nào để bắt đầu lại từ đầu, còn không bằng giữ lại một chút hồi
ức của quá khứ, ta thậm chí còn không dám sống lâu, sợ sống lâu thêm mấy
ngày sẽ phát hiện, thì ra những thứ tốt đẹp trong hồi ức của quá khứ ta, cũng lẫn
lộn sự giả dối trong đó đi."
"Tôi đã hiểu, ông đang xem thần giáo giống như vợ trước của mình."
"A, ha ha ha ha."
Lão Saman cười rất vui vẻ.
Một lần nữa Karen khởi động xe tang tiếp tục chạy về phía trước, đám thần
quan Pamirez giáo đang hành lễ đằng trước cũng từ từ tránh đường ra, cũng
không xuất hiện tình cảnh thề sống thề chết rồi cản đường xe tang, cuối cùng thì
ở nơi cổng chính của nghĩa trang Thanh Đằng xuất hiện bóng dáng của Derius.
Vết thương trên trán của anh ta vẫn còn rất rõ ràng, nhưng cũng không chống
gậy, vẫn còn đứng ở đó trông rất khỏe mạnh, xem ra, phương pháp trị liệu của
bệnh viện giáo hội rất thần kỳ, người bình thường nếu hôm qua bị thương nặng
như vậy thì không nằm trên giường nửa tháng là không xuống giường đi nổi.
Xe tang tiếp tục chạy về phía trước, Derius vẫn như cũ đứng ở nơi đó không
nhúc nhích.
Karen cảm thấy vị Thần tử này thật sự không biết cách cầu xin người khác,
cũng không hiểu cách tạo quan hệ xã giao, thật ra Lão Saman là một ông lão rất
dễ dụ, thay vì đến trước mặt dập đầu rồi luyên thuyên về tín ngưỡng gì đó, còn
không bằng mặc một bộ quần áo bình thường rồi đem theo một bình rượu với
một ít đồ ăn tới để mời ông ấy ăn khuya.