Số 13 Phố Mink

Chương 752: Ánh mắt của Thần (4)




"A, hoàn toàn chính xác."

Lão Saman rốt cục tìm được lý do có thể thuyết phục của mình, bắt đầu cầm lấy

đũa ăn cơm, chờ đến lúc Karen và Alfred đã ăn no thì Lão Saman vẫn còn đang

tiếp tục thêm cơm chiến đấu.

"Nếu tên nhóc cậu chịu nấu cơm cho ta thịnh soạn như vậy, nói không chừng ta

còn có thể cho cậu thêm vài món đồ tốt, cậu thiệt thòi, thiệt thòi rồi a."

"Nhà ông còn có vật gì tốt?"

"Không phải trong nhà của ta, mà là ở trong một cái không gian phong cấm."

"Không gian phong cấm?" Trong mắt Karen lộ ra vẻ nghi ngờ, "Không Gian

phong cấm của Trật Tự Thần Giáo?"

"Đúng vậy."

"Ông muốn vào chỗ nào?"

"Ha ha, chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, nhưng vẫn luôn chưa hành động thật

sự."

Karen từng dựa vào cái mặt nạ kia của ông nội, thông qua một đồng xu Varax

mà tiến vào không gian phong cấm, anh cũng biết chỗ đó vô cùng nguy hiểm.

Lão Saman đứng dậy múc canh, Alfred thì cầm bát múc hộ.

Chờ đến lúc nhận lấy bát canh, Lão Saman lại nói thêm một câu:

"Đội trưởng của cậu, có bí mật."

"Tôi đã biết."

"Biết rồi?"

"Ừm."

"Đều biết hết rồi?"

"Có lẽ vậy."

"Ngay cả lý do vì sao mỗi ngày hắn ta muốn tới nghĩa trang?"

"Chắc là để trông chừng ông, sau đó vừa lúc nghỉ ngơi trước mộ của tiêu thư

Irina một chút."

"À..."

Lão Saman lộ ra nụ cười tràn đầy thâm ý, mà lại cố ý đem cái nụ cười biểu lộ

cho Karen thấy rõ ràng.

"Ông còn biết cái gì?"

"Được rồi, ta cũng sắp chết rồi, cũng không nên nhiều chuyện, coi chừng chết

cũng không yên ổn."

"Tôi không thích đùa kiểu này."

"Có lẽ hắn ta cũng đã nói cho cậu biết, cũng có thể là còn chưa nói cho cậu,

nhưng rốt cuộc cũng không phải là ta nhiều chuyện, đúng không?

Mà lại ít ra ta có thể cảm nhận được hắn cũng sẽ không gây bất lợi cho cậu,

người đội trưởng này của cậu vào thời khắc mấu chốt vẫn đáng tin cậy."

"Ông có thể nói một vài thứ mà ông biết."

"Không nói, trừ phi cậu thức tỉnh ta dậy sau khi ta chết, nhưng cũng tiếc rằng,

cảnh giới của ta rất cao, cho nên cậu không thức tỉnh được ta đâu, ha ha ha."

"Ha ha."

Sau khi bữa cơm trưa kết thúc, Lão Saman để cho phu nhân Lake giúp mình

trang điểm lại;

Bởi vì chồng mình là Thẩm Phán Quan, cho nên phu nhân Lake tất nhiên có sức

chịu đựng tốt hơn với loại tình huống này, bà ấy cũng chỉ hoàn thành công việc

với tâm thái bình thường.

Sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị xong, lúc hai giờ kém mười lăm phút chiều,

Lão Saman bước vào trong quan tài đặt trong sảnh rồi nằm xuống.

Nghi thức cúng điếu, chính thức bắt đầu.

Người đến cúng điếu nhiều hơn so với trong suy nghĩ của Karen, rất nhiều là

người là hàng xóm láng giềng bên cạnh nghĩa trang, người Wien và người

Ruilan đều có một thói quen tương tự nhau, đó chính là sẽ không xem nghĩa

trang như là nơi âm u lạnh lẽo, ngược lại họ lại thích xem nó như công viên mà

đến dạo, cho nên Lão Saman nhiều năm như vậy, trái lại cũng quen biết được

không ít người.

Nhưng những người đến cúng điếu, cũng không có tiền cúng điếu, tất nhiên

quan hệ giữa hai bên cũng chỉ dừng lại ở việc đến xem mặt lần cuối.

Derius cũng không tiếp tục xuất hiện, đội trưởng trái lại cũng có đến, đưa cho

Karen một cái túi nhỏ, bên trong chứa toàn là Phiếu Trật Tự, đồng thời còn

không quên thông báo cho Karen, phiếu điểm mà Karen thiếu cũng đã được trừ

ra.

Cái này cũng có nghĩa là Karen không nhận được phí khám bệnh tâm lý.

Sau khi chiêm ngưỡng Lão Saman nằm trong quan tài một chút thì đội trưởng

cũng rời đi.

Nghi thức cúng điếu kết thúc vào lúc hoàng hôn, khi các quan khách cũng đã rời

đi, Lão Saman bắt đầu bò ra khỏi quan tài, ông ta đã hoàn toàn buông thả bản

thân, còn cùng mọi người dùng bữa tối.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lão Saman lại nằm vào trong quan tài, Pieck và

Dincom cùng nhau khiêng quan tài để lên xe tang.

Karen tự mình làm lái xe, khởi động xe tang đi đến nghĩa trang Thanh Đằng, ở

nơi đó, Lão Saman đã tự mình đào xong lỗ để chôn mình.

Trên đường xe tang đi đến nghĩa trang,

Lão Saman nằm trong quan tài cảm thấy có chút nhàm chán, trông thấy Alfred

lại đang cầm bản bút ký kia mà viết viết vẽ vẽ, tò mò hỏi:

"Lại có thứ gì mới cần phải ghi chép à?"

Alfred lắc đầu, nói: "Làm cho truyền thuyết của thần trở nên phong phú, vốn là

chuyện tín đồ cần phải làm, không phải sao?"

"Ngươi thành kính như thế, nhưng thần mà ngươi tín ngưỡng, chưa chắc nhìn

thấy được nha."

Alfred nhìn xem Lão Saman, rất nghiêm túc mà nói: "Nhưng ta có thể cam

đoan, ánh mắt của thần, đã sớm rơi vào trên người của ông, cũng đã quyết định

vận mệnh của ông."

"Được rồi, được rồi, ngươi thật giống một tên thầy bói rồi đấy."

Lão Saman ngáp một cái,

Tiếp tục nói:

"A ~ ta buồn ngủ rồi, cũng tốt, đợi chút nữa thì có thể an nghỉ rồi."

"Đúng vậy nhỉ, thật tốt đẹp."

Alfred phụ họa, đồng thời khép lại bản bút ký.

Anh ta vừa mới viết một cái ký hiệu số lượng vào trang mới nhất của cuốn bút

ký: