"Mười hai?"
Lúc nghe được cái số này, phản ứng đầu tiên của Lão Saman đó là:
"Nhiều như vậy à?"
Nhưng ngay lập tức,
Ông ta bỗng ý thức được cái số "12" này, có hàm nghĩa đặc thù trong Trật Tự
Thần Giáo.
Biên chế của một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật đó là một vị đội trưởng và 12 đội
viên, Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn tổng cộng có mười hai đoàn, bên trong Trật Tự Thần
Giáo, còn có rất nhiều thứ đối ứng với con số mười hai này.
"Chắc chắn rồi sao?" Lão Saman hỏi.
Karen gật đầu: "Ừm, chắc chắn."
"Tốt, để ta thiết kế, trước giữa trưa có thể làm xong, cho ta mượn bàn đọc sách
của cậu dùng."
"Được rồi."
Karen cầm lấy quyển « Anh lãng quên em trong mùa xuân » kia rồi đứng người
lên, nhường chỗ lại.
Sau khi Lão Saman ngồi xuống, cầm lấy bút máy, tự giễu mà nói:
"Cũng là người sắp phải chết, còn bị sai bảo làm việc."
"Cuộc sống như vậy thì mới phong phú."
Lão Saman tức giận nói: "Vậy thì ta phải cảm ơn cậu rồi nhỉ."
"Không cần khách sáo."
Karen đi ra khỏi phòng sách, đi ra sân ngồi lên chiếc ghế dài, lưng tựa vào ghế,
đằng sau thì là vườn hoa, hương hoa nồng đậm.
Tiếp tục ngồi đọc sách, chỉ trong chốc lát, Karen để ý đến một bóng người xa lạ
đi từ trước của tiệm vào phía sau nhà.
Mắt rời khỏi sách, Karen nhìn về phía cô ta, một đầu tóc vàng, dáng người thon
dài, mặc một chiếc áo định hình màu đỏ, lộ ra vẻ trang nhã cùng đoan trang.
Karen vô ý thức mà tiến hành so sánh cô ta và Eunice trong đầu, đây là bản
năng của bất cứ sinh vật có bạn gái nào.
Sau quá trình so sánh thì phát hiện, dáng người Eunice nhà mình tốt hơn, khí
chất cũng càng tốt hơn cô ta.
Người phụ nữ cũng nhận ra ánh mắt dò xét từ Karen, chủ động nở nụ cười với
Karen, nói:
"Chào ngài, tôi nghĩ, ngài chính là người thuê tôi phải không? Dora và Doreen
thường xuyên nói với tôi rằng anh của bọn nó rất đẹp trai, còn muốn giới thiệu
cho tôi gặp, nhưng ngài hình như vẫn luôn bộn bề công việc, cũng chưa có vinh
hạnh được gặp mặt ngài."
Karen đứng người lên, bắt tay với người phụ nữ:
"Xin chào, tôi là Karen, thật không phải phép, lúc trước vẫn luôn bận rộn không
có thời gian rảnh."
"Ngài có thể gọi tôi là Daisa, tôi phụ trách môn Toán, Văn và Mỹ Thuật của
Dora và Doreen."
"A, vậy cô thật sự đúng là toàn năng."
"Chủ yếu là do tiền lương của ngài Karen cho rất cao."
"Tôi tin tưởng rằng cô xứng đáng với mức tiền lương này."
Daisa đi vào phòng của Dora và Doreen, còn Karen lại ngồi xuống ghế, tiếp tục
đọc sách.
Thấy được nội dung phân đoạn tác giả hoài nghi vợ mình vượt quá giới hạn,
phần này được viết hơi quá trừu tượng, đến mức Karen cảm thấy lúc đó tác giả
hẳn là đang trong một trạng thái không được bình thường, người ở trong trạng
thái này sẽ trở nên đa nghi như là chuột đồng vậy, bản thân có thể tưởng tượng
ra rất nhiều cảnh tượng không có thật.
Còn phân đoạn miêu tả cảnh tác giả giết vợ mình kia, viết có hơi lộn xộn,
nguyên nhân gây ra là bởi vì một lần đấu khẩu với nhau vào buổi sáng, tác giả
hỏi vợ mình sữa bò ở nơi nào, người vợ trả lời sữa còn đặt ở trước cửa vẫn chưa
lấy vào nhà, sau đó người vợ lại bồi thêm một câu:
Chính anh không biết ra ngoài lấy vào sao?
Từ sau câu nói này, đó là phần miêu tả hỗn loạn tiếp theo của tác gỉa, câu từ trở
nên cực kỳ không lưu loát, tư duy Logic cũng trở nên hỗn loạn, một hồi cầm
đao một hồi cầm rìu rồi một hồi lại cầm một cái cúp bằng kim loại, đến cuối
cùng cũng không biết được hung khí gây án thật sự là cái gì.
Nhưng tất cả sự hỗn loạn, sau khi câu nói này xuất hiện, đều đã kết thúc.
"Cô ấy chết rồi."
Từ sau câu nói này, cách hành văn miêu tả của tác giả lập tức trở nên rất cẩn
thận, tính logic của câu chuyện cũng lập tức được đưa lên một mức độ rất cao.
Sau đó, hắn ta bắt đầu tiến hành xử lý thi thể, tiếp theo sau, đó là đối phó với sự
hỏi thăm và đấu trí khi cảnh sát hỏi về việc người vợ đã mất tích của hắn ta.
Karen dụi dụi con mắt, quyển sách này cũng không dày, độ dài của câu chuyện
cũng không dài lắm, nếu loại bỏ đi những phân cảnh diễn tả giống hệt như bệnh
nhân bị động kinh mà nói thì quyển sách này có thể sẽ mỏng hơn, nhưng ở trong
cách nhìn của mấy người xuất bản sách, phân đoạn hỗn loạn ở nửa trước quyển
sách mới là chỗ hấp dẫn người đọc, cho nên giữ lại toàn bộ.
Sự thật cũng đúng là như thế, phân đoạn xử lý thi thể phía sau mặc dù được viết
rất tinh tế, nhưng trái lại cũng không dễ đọc như phần trước.
Karen bắt đầu liên tục lật giấy, đến trang cuối cùng.
Cuối cùng của quyến sách là một đoạn văn xuôi, không có liên quan gì đến vợ
của hắn ta, hắn cũng không có bất kỳ lời sám hối gì ở đây, trái lại là đang ca
tụng bồ công anh.
Karen đóng quyển sách lại, không biết từ lúc nào thì mặt trời đã treo lên rất cao.
Đi vào phòng bếp, trông thấy Healy đang chuẩn bị cơm trưa, Karen cầm lấy một
cái tạp dề thắt ở bên hông, mở miệng nói:
"Cơm trưa để tôi làm đi."
Karen thuận tay cầm lên một con dao phay, ước lượng trong tay, lại cười cười