Số 13 Phố Mink

Chương 748: Mười hai (3)




"Cậu đang xem gì thế?" Lão Samanan hỏi.

"Sổ tay thuật pháp, tổng hợp lại một vài thuật pháp thích hợp để tôi học tập."

"Cố gắng tranh thủ thời gian như vậy sao?"

"Không có, chỉ là theo thói quen lúc ăn cơm cần làm vài việc để làm phân tán

sự chú ý mà thôi."

"Lúc ăn cơm cần phải tập trung, đây là sự tôn trọng giành cho đồ ăn." Lão

Saman nói.

Karen gật gật đầu, gấp cuốn sổ lại, nói:

"Được rồi, hôm nay người chết là lớn nhất."

Karen ăn một bát, lại húp thêm một chén canh, phần mì còn lại đều bị một mình

Lão Saman xử lý hết.

"Hương vị của mì này xem như không tệ, rất ngon, còn có thứ ớt khô này, cũng

rất tuyệt."

"Nhưng ta muốn nhắc nhở ông, ông ăn vào trong bụng nhiều đến thế, nếu trước

lúc chôn cất vào buổi tối mà không kịp thải ra ngoài, sẽ làm bẩn cái quan tài của

ông đấy."

Vẻ mặt của Lão Saman trầm xuống, tựa như đã cảm nhận được tính nghiêm

trọng của vấn đề này.

Lúc này Healy đi đến, bắt đầu thu dọn bát đũa, cười hỏi: "Thiếu gia, hôm nay

trong nhà có mối làm ăn rồi à?"

Cô đã chuyển đến đây được một khoảng thời gian, vẫn luôn chưa thấy khai

trương, còn có lần nghĩ rằng thiếu gia phải ra ngoài làm đầu bếp cho nhà hàng

để kiếm thêm thu nhập.

"Ừm, xem như lần thứ nhất khai trương sau khi sửa sang lại."

"Vậy thì thi thể của khách ở đâu vậy? Tôi mới đi ngang qua cửa phòng làm việc

của bà Lake, trông thấy bên trong là trống không."

"Là ta đây."

Healy nhìn về phía Lão Saman, lại nhìn về phía thiếu gia, thấy thiếu gia gật nhẹ

đầu, Healy duy trì nụ cười lễ phép, xoay người đi rửa chén.

Karen đứng dậy, quay về phòng sách của mình, kết quả Lão Saman cũng đi theo

vào.

"Tang lễ vào hai giờ chiều mới bắt đầu." Lão Saman lôi ra đến một cái ghế ngồi

xuống, "Còn có thời gian gần nửa ngày."

"Ông có thể ra ngoài sân ngắm hoa lá cỏ cây, tận hưởng cho tốt khoảng thời

gian cuối cùng của mình." Karen rút ra một quyển sách từ trên giá sách, ngồi

vào đằng sau bàn đọc sách.

"Cậu định ngồi ở đây đọc sách à?" Lão Samanan hỏi.

"Ừm, khó mà có lúc rảnh rỗi."

"Tủ lạnh đặt trong phòng ngủ của cậu sao?"

"Đúng thế."

"Ta muốn đến xem."

"Đi vào phòng ngủ của người khác là một việc rất không lễ phép đấy."

"Trong phòng ngủ của cậu cũng không có nữ chủ nhân." Lão Saman đứng

người dậy, đẩy ra cánh cửa giữa phòng sách và phòng ngủ, bước vào.

Karen cũng không ngăn cản ông ta, mà là đọc quyển tiểu thuyết đang cầm trong

tay, tên sách gọi là “Anh quên mất em trong mùa xuân”.

Đây là một bản tiểu thuyết huyền nghi có vỏ ngoài là tiểu thuyết tình cảm, hung

thủ là chính tác giả.

Đúng vậy, đây là một tiểu thuyết dạng “hồi ký” do tác giả tự mình viết, nói về

tình cảm giữa mình và vợ tan vỡ, nổi lòng muốn giết người, giết chết vợ mình

và quá trình xử lý thi thể.

Lúc ấy bởi vì chứng cứ không đủ, cho nên Tòa án không có định tội được tác

giả, nhưng vào khoảng bảy năm sau, tác giả tự mình phát hành quyển sách này,

cảnh sát căn cứ theo ghi chép bên trong tìm được vị trí chôn xác người vợ, cuối

cùng, hắn ta bị tuyên án giam vào tù.

Có một vài câu chuyện, bởi vì đã biết trước kết cục, sẽ nhàm chán vô vị;

Nhưng lại có một vài câu chuyện, bởi vì đã nhìn thấy được từ trước, lúc đọc

mới càng thú vị.

Karen lật từng trang từng trang, lúc này, Lão Saman bước từ trong phòng ngủ

ra, lại ngồi trở lại trước mặt Karen.

"Vận hành rất tốt." Lão Saman nói, "Ta vốn cho rằng không có sự giúp đỡ của

ta thì cậu không sử dụng được nó, xem ra có lẽ là ta quá lo lắng rồi."

Karen để sách xuống, lại nhìn đồng hồ treo tường một chút, mới 8: 30.

"Có phải cậu đang cảm thấy ta đã phá hỏng buổi sáng đẹp trời của cậu rồi

không?" Lão Saman hỏi.

"Có một chút."

"Đối mặt người sắp chết, ngay cả một chút thời gian mà cậu cũng không tình

nguyện dành cho họ sao?"

"Cảm xúc của tôi đã bày tỏ ra hết trong bữa tối hôm qua rồi, bây giờ cũng chỉ

còn lại lạnh nhạt, nếu ông bắt tôi nhất định phải nói ra vài lời cảm xúc dạt dào

gì đó, chỉ có thể để tôi vào trong nhà bếp tìm vài củ hành tây làm nguyên liệu

nấu cơm trưa để giúp một chút."

Alfred đẩy cửa phòng sách bước vào, đặt một ly nước đá trước mặt Karen, lại

đưa cho Lão Saman một tách cà phê.

Lão Saman nhấp một miếng cà phê, nói: "Ta thật sự không nghĩ tới, Thần tử sẽ

là con của hắn ta."

Karen bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, hỏi: "Ông có gặp qua Giáo tôn của

mình chưa?"

"Gặp qua rồi."

"A, vậy là tốt rồi." Karen cười cười.

"Cậu có ý gì?"

"Ta còn thực sự lo lắng sẽ xuất hiện kịch bản như thế này, ông đi nói với Giáo

tôn rằng “ta thật sự không nghĩ tới hắn ta là con của ngươi”."

"Lúc gặp mặt người ngoài, Giáo tôn đều sẽ mặc áo choàng sứ giả, có thể ngăn

chặn mọi sự thăm dò, ta chưa từng thấy qua bộ dáng thật sự của Giáo tôn."

"A, thì ra là như vậy."

"Nhưng ta cũng không loại trừ khả năng này." Lão Saman nhếch chân lên, "Lần

này Pamirez giáo hợp tác với Trật Tự Thần Giáo, không có sự ủng hộ của Giáo

tôn là không thể nào hoàn thành, phía trước Giáo tôn có một vị Trưởng Lão tự

phong ấn bản thân đang ngủ say trong Không Gian Sứ Giả, đằng sau Giáo tôn

lại có một vị Thần tử, rất khó tin tưởng, Giáo tôn bị kẹp ở giữa sẽ sạch sẽ."

"Thật sao, chuyện này cũng không thể nào biết được."

Lão Saman vuốt vuốt cổ, nói: "Cũng không dám biết được, ta thật sự sợ rằng

khi biết Giáo tôn cũng bẩn thì không phải có nghĩa rằng lúc vừa mới sinh ra thì

ta nên chết đi rồi? Ha ha ha!"

"Ha ha ha."

Karen cũng cười theo.

Thật lâu sau, Karen đặt tay lên trên quyển sách, hỏi: "Đúng rồi, ông có biết

dùng loại dụng cụ nào có thể bảo quản tốt một cái thi thể không?"

"Cậu mở Nhà Tang Lễ mà lại đi hỏi ta về việc này?"

"Ý của tôi đó là, bao gồm cả năng lượng linh tính trong cơ thể, cũng sẽ được

giữ lại, không bị phân tán ra bên ngoài."

"Thánh khí Không gian có thể làm được, độ khó cũng không lớn, Kỵ Sĩ Đoàn

thứ nhất của Trật Tự Thần Giáo mấy người không phải cũng sử dụng loại quan

tài nay hay sao."

"Nhưng tôi không mua được."

Trong cửa hàng phiếu điểm cũng không có bán, bởi vì việc thu hồi thi thể của

thần quan là quá trình cơ bản của các giáo hội, cho nên không có khả năng buôn

bán loại quan tài này công khai.

Trái lại thì trên chợ đen cũng có bán, nhưng Karen lại lo lắng hiệu quả không ổn

định.

"Cậu cần cái này làm cái gì, cho ta dùng cũng không kịp, làm cái này cũng phải

cần một chút thời gian."

"Về sau tôi định làm một vài mối tang lễ thanh toán bằng phiếu điểm, ông là

khách hàng khai trương lần đầu tiên cho dịch vụ này."

"Thật sao, theo lý thuyết thì cũng nên có ưu đãi gì đó nhỉ."

"Tôi cũng đâu có lấy phiếu điểm của ông."

"Thứ mà ta cho cậu thì có dùng phiếu điểm cũng mua không được đấy, cậu nghĩ

vì cái gì mà tên Thần tử kia khăng khăng đòi quỳ trước cửa phòng của ta?"

"Ha ha, đúng vậy, là tôi kiếm lời."

"Được thôi, ta cho cậu bản vẽ chế tạo và trận pháp cần được trang bị ở trong,

cậu có thể đi tìm cái người mà giúp cậu vận hành tủ lạnh, chắc chắc cũng sẽ làm

được thứ trong bản vẽ.

Đúng, cậu muốn mấy cái quan tài giống như vậy?"

"Cái này có gì quan trọng sao?"

"Một cái quan tài thì không quan trọng, nếu như muốn làm nhiều cái mà nói thì

thiết kế và bố trí của quan tài cần dựa theo không gian trận pháp để tiến hành

sắp xếp và tổ hợp, như vậy không chỉ có thể ngăn ngừa việc năng lượng linh

tính trong cơ thể bị tiêu tan, thậm chí còn có thể tạo ra hiệu quả bảo dưỡng."

"Nếu như vậy, nếu chỉ cần làm một cái quan tài thì có phải tôi sẽ lỗ vốn không?"

"Đúng là như thế đấy, như vậy không chỉ có thể lấy được bản vẽ thiết kế quan

tài, còn có thể dựa dẫm vào ta mà được thêm một cái bản vẽ trận pháp không

gian, nói đi, cuối cùng thì cậu cần mấy cái để ta sắp xếp lên kế hoạch."

Karen cầm lấy ly nước đá trên bàn, uống một ngụm,

Nói:

"Mười hai."