Ba người sau khi ăn uống xong, đều đứng lên đi ra khỏi phòng chứa đồ.
Karen biết, hai người bọn họ là theo thói quen mà kêu mình đi ra ăn cùng, xem
như ôn lại một chút tình nghĩa giữa những người bạn tù cũ.
Trở lại phòng hội trường ngồi vào vị trí cũ, Karen trái lại cũng không còn cảm
thấy buồn ngủ như trước, nhưng trong đầu vẫn còn có chút nặng nề, liếc nhìn
bốn phía, Karen phát hiện không chỉ một mình mình đang mê mang, bất quá
bọn họ cũng không phải vì buồn ngủ.
Mà là hôm qua lúc hai bên còn ngồi ở chỗ này, một phe diễu võ giương oai, một
bên ủ rũ; kết quả hôm nay tụ tập lại, vậy mà không giải thích được cùng nhau
đồng lòng nhất trí.
Tầng lãnh đạo đã đạt được sự thống nhất ăn ý, kết quả là là mọi người ở phía
dưới được trải nghiệm cảm giác lên lên xuống xuống.
Loại cảm giác như đang bị đùa giỡn này, mặc dù để người ta cảm thấy không
thoải mái, nhưng cũng không ai dám biểu hiện tâm trạng bất mãn cũng mình.
Karen chú ý tới, có không ít người phục vụ bưng nước trà đến, lần này, đoàn đại
biểu đàm phán ngồi phía dưới của hai bên cũng có đãi ngộ được uống nước trà
và ăn điểm tâm;
Đây cũng không phải là do những vị lãnh đạo phía trên "Lương tâm trỗi dậy",
mà là bởi vì đẳng cấp an toàn của cuộc hội nghị này đã bị giảm xuống.
Trong quá trình rót nước trà, có người không nhận được nước trà, người phục
vụ ghé vào lỗ tai họ nói thứ gì đó, người kia cũng chỉ có thể lộ ra vẻ hoảng sợ
trên mặt rồi đứng lên ra ngoài, đi đến cửa phòng hội nghị, đám binh sĩ mặt giáp
đen đứng bên ngoài dùng còng tay còng bọn họ lại, tất cả đều là nhân viên của
bên Trật Tự Thần Giáo, người trong đoàn đại biểu của Pamirez giáo đều nhận
được nước trà.
Đây là đang thanh lý nội gian.
Rất nhanh, đã có hơn mười tên thần quan bên Trật Tự Thần Giáo không được
nhận nước trà mà bị "Mời" ra ngoài, trong quá trình này, không ai cãi lộn cũng
không ai dám phản kháng, bởi vì bọn hiọ rõ ràng cái giá phải trả khi không tuân
theo là lớn đến mức nào
Chờ đến khi người phục vụ đến hàng của Karen, mỗi người Karen, Peia và
Fanny đều nhận được nước trà.
Peia cũng không sợ bỏng, uống một hớp lớn, sau đó kích động dùng tay không
ngừng mà ma sát ở trên đùi của Karen, nếu như không phải hôm qua Karen đem
cô đánh, hiện tại đại khái cũng là phải đi ra ngoài.
Karen cười nói: "Số tiền kiếm thêm kiểu này sau này ít làm một chút đi."
"Không làm, không làm, vì chút ít tiền mà phải chịu nguy hiểm như thế, tôi
cũng không ngờ rằng Thần Giáo sẽ bỗng nhiên quan tâm đến việc này."
Fanny mở miệng nói: "Về sau, sẽ chỉ càng nghiêm khắc hơn thôi."
"Đúng vậy a." Karen phụ họa nói, "Bỗng vào một ngày đẹp trời nào đó, một đi
không trở lại."
Karen nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ năm mươi.
"Tư tư... Tư tư......"
Loa treo trên vách tường phòng hội trường bắt đầu phát ra một chuỗi âm thanh
dài, còn nghe được tiếng người đi qua đi lại, có nghĩa rằng Thần chỉ tuyên chiến
sắp được công bố chính thức, loại cảm giác này, giống như là đại biểu của cơ
cấu quyền lực tối cao muốn phát biểu trước người dân cả nước.
Có một số việc có thể tùy ý, nhưng lại có một số việc, nhất định phải đi theo
quá trình của nó, nếu không thì cho dù truyền ra rộng đến như thế nào, cho dù là
tất cả mọi người đều biết, nhưng chỉ cần không đi theo chương trình có sẵn thì
nó cũng là phi pháp.
Cũng giống như Thần chỉ tuyên bố khai chiến với Pamirez giáo ngày hôm qua,
Karen tin tưởng lúc ông nội của Leon đọc Thần chỉ, chắc chắn cho rằng đó là
thật, trên thực tế, nó cũng chắc hẳn là thật, chính xác là đến từ phía của Nguyên
Lão Hội, tất cả mọi người ở đây cũng đều cho rằng nó là thật, tin tức về lời
tuyên chiến này, bị tiết lộ ra ngoài khi hội nghị kết thúc.
Nhưng hẳn là đến trưa ngày hôm nay khi Nguyên Lão Hội chính thức tuyên bố
thì nó mới thật sự có hiệu lực, đương nhiên, hôm nay muốn tuyên bố thần chỉ
cũng không phải là vì khiêu chiến Pamirez giáo.
Nghĩ đến cũng thú vị, người đề ra kế hoạch tác chiến này, ngay cả nội gian
trong nội bộ Thần Giáo của mình cũng lợi dụng được, cái này đủ để có thể thấy
được tầng lớp lãnh đạo hiểu rõ rằng nội bộ của mình bị thẩm thấu đến mức nào.
Nếu là hôm qua tất cả mọi người tham gia họp đều trung thành thì quả bom khói
này cũng không kích nổ thành công.
Karen uống một ngụm trà, kiên nhẫn chờ đợi.
Tất cả mọi người ở đây, không phân chia trên hay dười, cũng đều đang chờ đợi.
Đại Chủ Giáo Đại khu Thành phố York Waffron mở miệng nói:
"Mọi người im lặng, tiếp theo là ngài Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo, tuyên
đọc thần chỉ cho toàn bộ giáo hội trên thế gian."
Ngài Đại tế tự?
Là Rasma sao?
Ông ta rời khỏi phố Mink rồi à?
Karen quay đầu nhìn về phía Fanny, hỏi: "Đại tế tự của Thần Giáo chúng ta
không phải là ngài Rasma sao?"