Fanny và Peia đang đứng ở cổng ra vào, trông thấy Karen đi tới, bọn họ chào
hỏi Karen, nhất là Peia, mặc dù hôm qua bị Karen đánh nôn máu, nhưng hôm
nay trông cô ta vẫn tràn đầy năng lượng.
"Ngủ không ngon à?" Fanny hỏi.
"Ừm." Karen nhẹ gật đầu.
"Vậy thì buổi chiều cậu cố gắng ngủ bù một chút đi."
"Ừm, được rồi." Karen dụi dụi mắt, dùng mu bàn tay che miệng của mình rồi lại
ngáp một cái.
Lúc này, nơi cổng chính, từng chiếc xe buýt đang tiến vào, từng tốp thần quan
của Pamirez giáo lúc trước bị quân đồn trú bắt giữ đã được thả ra.
Một chiếc xe con khác thì chạy đến chỗ ba người của Karen, Karen giữ vững
tinh thần, đi đến phía trước, mở cửa xe ra, người đầu tiên bước xuống cũng
không phải là Derius mà là ngồi ở Chủ giáo Bern ngồi ở bên cạnh tài xế.
Sau đó Derius mới xuống tới, Karen thấy được bộ dáng của mình trên mặt của
anh ta, tất cả mọi người đều rất buồn ngủ.
"Ngài vất vả rồi." Karen ân cần thăm hỏi Derius.
Derius mỉm cười lắc đầu.
Karen vốn cho là hôm nay thả người ta ra thì ít nhất cũng phải để cho người ta
nghỉ ngơi một ngày, mình cũng có thể thừa cơ hội này mà ngủ bù một chút,
nhưng bước vào thang máy, lại phát hiện đang lên tầng phòng hội trường.
Được rồi, đây chính là công việc, ngủ ở đâu cũng là ngủ thôi.
Đi vào phòng hội trường, vị trí bàn đàm phán của hai bên vốn là mặt đối mặt,
bây giờ hợp chung thành một chỗ
Sau khi Karen ngồi xuống thì bị Peia vỗ vỗ, ra hiệu mình có thể dựa vào trên
vai cô mà ngủ, Karen lắc đầu, nói: "Chờ một chút nữa."
Đây không phải là từ chối, mà là người bây giờ thật sự là quá ít, phía dưới cũng
chỉ có ba người ngồi, phía trên thì cũng chỉ có hai cha con Chủ giáo Bern và
Thần tử Derius ngồi.
Rất nhanh sau đó, càng ngày càng nhiều người bắt đầu tiến vào phòng hội
trường, đều là những người đã tham gia hội nghị trước đó.
Phía trên và phía dưới của bàn đàm phán, dần dần đã có người ngồi đầy, nhưng
Karen cũng để ý đến, ở trước cửa còn có hai hàng quân đồn trú đang đứng.
Đang lúc Karen cảm thấy thời cơ đã đến, có thể mượn dùng bả vai Peia để chợp
mắt một hồi, lại trông thấy Leon và Laure nháy mắt với mình, ra hiệu ra ngoài.
Karen rất muốn không quan tâm đến hai người bọn ho, nhưng lại cảm thấy bởi
vì muốn đi ngủ mà không nể mặt hai tên công tử này cũng không đáng, chỉ có
thể bất đắc dĩ đứng người lên, đi ra khỏi hội trường, vào phòng vệ sinh, Karen
rửa mặt, sau đó đi đến phòng chứa đồ.
Leon và Laure đang ngồi trong đó mà ăn bánh mì và uống sữa bò, Karen ngồi
xuống, cầm lấy một bịch sữa bò rồi cắn một góc, uống.
"Chuyện này là sao." Laure phàn nàn nói.
"Nhưng sự việc cũng đã phát sinh." Leon lắc đầu.
"Ông nội của anh có biết không?" Laure hỏi.
"Ông ấy giả bộ rất bình tĩnh, nhưng ta cảm thấy, ông ấy cũng không biết."
"Ông nội tôi cũng thế, hôm trước còn giả bộ trước mặt tôi và cha rằng mọi
chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng bộ dáng giả bộ của ông ấy cũng
không giống."
"Cho nên, đây là sự sắp xếp chung đến từ Trật Tự Nguyên Lão Hội."
"Đúng vậy a, vì để giữ bí mật nhỉ."
Karen chỉ là ngồi uống sữa bò, nghe hai vị công tử này tán gẫu trò chuyện.
"Bất quá tôi nghe nói cục diện cuộc chiến tiến triển rất thuận lợi." Laure hắng
giọng một cái, "Đám người của Luân Hồi Thần Giáo kia, cũng không biết đánh
nhau lắm."
"Đúng vậy a, cuộc sống đã yên ổn quá lâu, có lẽ đã làm họ quên mất sự đáng sợ
của chiến tranh, dựa vào tình thế lúc này, ta cảm thấy chúng ta tập trung binh
lực chỉnh đốn lại một chút, có thể chính thức phát động tấn công Luân Hồi Thần
Giáo."
"Đúng vậy, cảm thấy quá nhanh, có chút đáng tiếc, chúng ta cũng không có cơ
hội mà ra ngoài tiền tuyến."
Leon nhìn Karen một chút, nói: "Cho dù muốn gia nhập chiến trường, cậu ta
chắc là đến trước chúng ta."
Kỵ Sĩ Đoàn đang tại ngũ, quân đồn trú ở địa phương, tiếp sau đó là Đòn Roi
Trật Tự, phía sau Đòn Roi Trật Tự mới là nhân viên các bộ môn của giáo hội.
Laure nhìn xem Karen, hỏi: "Không thể lên chiến trường chiến đấu, cậu có thấy
tiếc không?"
Karen cười cười, nói: "Cũng không có gì đáng tiếc, bởi vì cuộc chiến này sắp
kết thúc rồi."
"Sắp kết thúc rồi?" Laure khẽ nhíu mày, "Sao lại nói vậy?"
"Chỉ là phán đoán của tôi, tôi cảm thấy mục đích của cuộc chiến tranh này đã
đạt được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói thì rất nhanh chúng ta sẽ nhận
được thỉnh cầu xin đầu hàng từ Luân Hồi Thần Giáo."
"Không đánh Luân Hồi Cốc à?" Laure rất không vui mà nói, "Tôi cũng cảm
thấy chán cái kiểu đàm phán này rồi, ai."
Leon thì hỏi Karen: "Cậu căn cứ vào đâu?"
"Căn cứ vào việc chúng ta bây giờ còn có thể ngồi ở chỗ này ăn bánh mì và
uống sữa bò, nếu như cuộc chiến tranh này muốn tiếp tục mở rộng quy mô với
mục đích công phá Luân Hồi Cốc thì hai người các vị ở đâu thì tôi không biết,
nhưng chắc tôi và đội trường cùng với các thành viên khác đã chuẩn bị xem như
quân dự bị để ra chiến trường rồi."
"Cậu nói cũng rất có lý." Leon nhẹ gật đầu, nhìn về phía Laure, "Với lại cậu có
phát hiện một điều hay không, sau khi hai bên phòng hội trường cũng không
tiếp tục đàm phán ngay lập tức, mà giống như là đang ngồi chờ đợi thứ gì đó,
tôi tin tưởng lập tức sẽ có tin tức mới về tình hình cuộc chiến từ phòng truyền
tin."
Laure bĩu môi, nói: "Tôi muốn xin ông nội cho tôi gia nhập vào Kỵ Sĩ Đoàn."
Leon trêu chọc nói: "Là Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất sao?"
"Cút!"