Số 13 Phố Mink

Chương 723: Thần Chỉ (2)




Neo lâm vào sự trầm tư.

Thật lâu sau,

Neo có chút tiếc nuối mà thở dài, bởi vì theo dự đoán thì lần này Trật Tự khai

chiến với Luân Hồi thì nhiều lắm là đánh cho Luân Hồi tàn phế, mà không phải

muốn triệt để tiêu diệt Luân Hồi Thần Giáo, nếu như Trật Tự Thần Giáo quyết

định tiêu diệt Luân Hồi, đại quân của Kỵ Sĩ Đoàn đánh vào Luân Hồi Cốc, trên

cơ bản thì sẽ tìm ra đáp án thật sự được ẩn giấu sâu trong Cánh Cổng Luân Hồi.

Đáng tiếc, đáng tiếc a.

Một lần nữa Neo lại hướng ánh mắt nhìn về cảnh tượng trong hình chiếu trước

mặt, miệng lại lẩm bẩm câu nói mà Karen vừa nói với Tarina lúc nãy:

"Sự tồn tại của Luân Hồi Thần Giáo, phá hủy trật tự vốn có giữa sự sống và cái

chết."

Ba vong hồn vị khóa lại bởi sợi xích màu trắng, dần dần yên tĩnh lại, nhưng cảm

xúc của bọn họ đang được truyền vào trong nội tâm của Karen, từng đoạn hình

ảnh ký ức vụn vặt đang hiện ra từng chút một trong đầu anh.

Hai con ngươi của Karen có chút đỏ lên, cố gắng gượng ngăn chặn cảm giác mê

mang đang tràn lan trong đầu óc mình, anh cũng không muốn thử đọc những

mảnh vỡ ký ức này, bởi vì việc này cần phải hao phí quá nhiều tinh thần, anh

cũng không hy vọng lúc này mình vì "Nhìn lén nhật ký", mà trực tiếp hôn mê

rồi ngã xuống đất.

Nhưng Karen có thể cảm nhận rõ ràng được sự phẫn nộ và căm hận thuộc về ba

vong hồn đối với Tarina.

Mặc dù Luân Hồi Thần Giáo có được năng lực ký kết khế ước cùng với vong

hồn, có thể khiến vong hồn nhập vào trên người mình để chiến đấu, nhưng Luân

Hồi Thần Giáo vĩnh viễn cũng không thể mô phỏng theo Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất

của Trật Tự Thần Giáo, tự tổ chức một quân đoàn của kẻ luân hồi.

Vong hồn có thể bị chọn lựa ra để ký kết khế ước Luân Hồi, lúc còn sống chắc

chắn có điểm vượt trội hơn người, những người như vậy thì bình thường đều sẽ

không nguyện ý tiếp nhận việc trở thành nô lệ cho kẻ khác sau khi đã chết.

Khi đối mặt với đối thủ yếu hơn thì Khế ước Luân Hồi thật sự dùng rất tốt,

nhưng nếu như đối thủ là người mạnh hơn mình hoặc dù chỉ ngang nhau, bọn

họ sẽ nhân lúc chủ nhân không để ý mà nhường cho đối thủ.

Giống như vong hồn thứ hai của người phụ nữ sử dụng thuật pháp linh hồn kia

vậy, con mãng xà được triều hồi ra kia đã cảm giác được sự uy hiếp đến từ phía

sau lưng, nhưng Tarina cũng không cảm giác được, cho nên vong hồn của người

phụ nữ kia đã cố gắng khống chế con mãng xà kia không được phép quay đầu

lại, cuối cùng gián tiếp trợ giúp Karen đánh lén thành công.

Loại cảm giác này như là một đội quân sử dụng một đám nô lệ mà chiến đấu,

mà đám nô lệ này vẫn đang chờ thờ cơ để phản lại.

Lúc này, Tarina quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Sợi xích màu trắng tách ba vong hồn ra khỏi cô ta, tương đương việc xé rách

linh hồn của cô ta ra thành mảnh vụn, cả khuôn mặt của cô ta đã vì đau đớn mà

trở nên méo mó.

Karen nhấc lên thanh kiếm Lưu Tư, mở rộng bước chân, hướng về phía Tarina.

Tarina nghe được tiếng bước chân, đã dự đoán được kết cục của mình, vậy mà

bỏ qua nỗi đau, ngửa mặt lên, trừng mắt nhìn về phía Karen đang bước đến:

"Ngươi tên là gì, ngươi tên là gì!"

Karen không để ý đến cô ta mà tiếp tục cất bước.

"Ngươi đến cùng tên là gì, làm sao nào, ngươi có can đảm giết ta, lại không có

can đảm nói tên của ngươi cho ta biết sao?"

"Ta tên là Ranedal."

"Ranedal? Tốt, Ranedal.

Tin tưởng ta, ngươi sẽ bị Luân Hồi tìm đến, sự tồn tại của ngươi, sẽ không được

Luân Hồi cho phép!

Ta nguyền rủa ngươi, chịu đựng sự tra tấn đời đời kiếp kiếp trong Luân Hồi!

Ta nguyền rủa người nhà của ngươi, linh hồn sẽ bị phơi bày trên Luân Hồi cốc,

vĩnh viễn không được nghỉ ngơi!

Ta nguyền rủa dòng dõi của ngươi … ta nguyền rủa "

Karen dừng bước, nhìn xem Tarina, anh và người phụ nữ này trước đây chưa

từng gặp mặt, đêm nay thậm chí là còn là lần gặp đầu tiên của bọn họ.

Nhưng, đây là chiến tranh, trong chiến tranh, tỏ ra đạo đức hay nhân từ, cũng

không phải là sự lương thiện, mà đó là ngu xuẩn.

Nghĩ lại hết thảy, tất cả phải đợi cho chiến tranh kết thúc, bên thua và bên thắng

phân định rõ ràng rồi mới quan tâm đến.

Karen dừng bước, giương đầu lên, nói:

"Ta sẽ không giết ngươi."

"Ta nguyền rủa ngươi… hả?" Tarina ngây ngẩn cả người, "Thật sao?"

Karen nhẹ gật đầu, xách thanh kiếm Lưu Tư lên, vác trên vai.

Sau đó,

Hai mắt Karen nhắm nghiền.

Toàn bộ sợi xích màu trắng mở ra, nhanh chóng thu về, chui vào dưới chân

Karen.

"A!"

A!

"A!"

Ba cái vong hồn bị tách ra khỏi linh hồn của Tarina, được giải phóng khỏi sợi

xích, phát ra tiếng gào thét thê lương và tức giận, bọn họ cùng nhau hướng về

phía Tarina mà lao đến, bọn họ muốn báo thù!

"… " Tarina.

Ba cái vong hồn bắt đầu xâm nhập vào cơ thể của Tarina, cùng tranh giành

quyền khống chế thân thể này, Tarina không ngừng phát ra tiếng kêu thảm, thân

thể của cô ta đang không ngừng vặn vẹo và chồng lên nhau, không ngừng có

thuật pháp xuất hiện, đánh vào trên người cô ta.

Rốt cục, tiếng kêu thảm thiết kết thúc.

Hai mắt của Karen từ từ mở ra, ba vong hồn đang đứng trước mắt, nằm trên đất

là Tarina đã chết đi.

Ba vong hồn dùng lễ nghi tông giáo của riêng mình, đưa lời cảm tạ Karen.

Karen lắc đầu, không có tiếp nhận và cũng không đáp lại hành lễ, bởi vì anh ra

tay với Tarina không phải là để cứu bọn họ.

Trên thực tế, anh ta là muốn tiễn Tarina lên đường một cách dứt khoát, nhưng

câu nguyền rủa sau cùng của cô ta, để Karen thay đổi ý nghĩ của mình.

Anh quay đầu nhìn về phía tiệm chụp ảnh ở phía sau lưng kia, anh có thể cảm

giác được, có một đôi mắt vẫn đang dòm ngó mình, có lẽ, đây chính là người để

cho Tarina ra gặp mình.

Đội trưởng,

Ngài là đang muốn quan sát tôi sao?

Ba cái vong hồn bắt đầu tiêu tán, chỉ trong chốc lát để biến mất, sự tồn tại của

bọn họ vốn là dựa vào năng lượng sinh mệnh mà hạt châu màu đỏ trước ngực

Tarina cung cấp, bây giờ đã không còn năng lượng sinh mệnh, bọn họ cũng

không còn tồn tại, nhưng đây đúng là thứ mà họ vẫn đang theo đuổi để giải

thoát linh hồn mình.

Karen cúi người, nhặt hạt châu màu đỏ kia lên, cảm thấy cái hạt châu này bây

giờ cũng không có gì khác biệt với hạt châu bình thường, Karen cũng không vội

mà truyền năng lượng linh tính vào bên trong.

"Đây là hạt châu khế ước của Luân Hồi Thần Giáo, hạt châu trong tay của ta

chắc hẳn có phẩm chất rất cao, rất đáng tiền."

Neo xuất hiện bên cạnh Karen.

Karen đưa hạt châu đến trước mặt của Neo, hỏi: "Có cần phải nộp lên trên sao?"

"Lần hành động này của tiểu đội, chỉ có cậu cùng ta, cho nên chiến lợi phẩm, là

căn cứ theo cấp bậc của cậu và ta trong tiểu đội mà chia đều, nếu như cậu muốn

giữ lại cái hạt châu này thì ta đồng ý."

"Làm thế nào để sử dụng được nó?"

"Phối hợp với thuật pháp của Luân Hồi Thần Giáo, lấy ra vong hồn từ trong

Cánh Cổng Luân Hồi, lại giam cầm vào bên trong đó, hoàn thành khế ước luân

hồi."

"Có nhiều hạn chế như vậy à, có dễ ra tay không?"

"Người có thể mua được nó, vốn cũng không có nhiều, mà người có thể mua

được nó, cũng không cần chúng ta phải quan tâm làm cách nào để sử dụng."

"Vậy thì xin đội trưởng xử lý nó đi."

"Được."

Neo đưa tay nhận lấy viên hạt châu này, sau đó nói với Karen: "Những thứ này,

nếu cậu cảm thấy có ích thì có thể lựa chọn."