Số 13 Phố Mink

Chương 717: Nhân thế Luân Hồi (2)




Tarina cắn chặt môi,

Cô cũng không ngốc,

Cô sẽ không tin tưởng lời mà người đàn ông đeo mặt nạ bạc kia vừa nói.

Chỉ là một tên thần bộc?

Ngươi xem ta là một kẻ ngu hay sao, sẽ tin loại chuyện hoang đường này!

Nhưng cô cũng không có lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể lựa chọn đi ra đối

mặt, bởi vì cô có thể cảm giác được, đi ra ngoài thì mình còn có cơ hội có thể

trốn thoát, nhưng nếu chống đối với người đàn ông kia thì hắn sẽ không chút do

dự mà giết chết mình.

Đầu óc của đám người hệ Ánh Sáng này đều không được bình thường!

Ở trong lòng Tarina căm hận mà nghĩ, sau đó, lúc cô đẩy cửa bước ra ngoài thì

nhìn thấy bên ngoài có một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng.

Trên vai có khiêng một thanh đại kiếm,

Thứ bắt mắt hơn thanh đại kiếm kia lại càng chứng mình thân phận của hắn ta

đó chính là... Hắn ta thật sự rất đep trai.

Không,

Đáng chết,

Hắn ta vì cái gì mà không có đeo mặt nạ!

Ở trong lòng của Tarina phát ra một tiếng lo lắng, nếu như người thanh niên

trước mặt này đeo mặt nạ thì tỷ lệ chạy trốn thành công của mình sẽ càng cao,

nhưng bây giờ tất nhiên cũng không phải như vậy, bởi vì chính mình đã trông

thấy rõ ràng bộ dạng của người thanh niên này.

Cái người đàn ông đeo mặt nạ bạc ở trong kia từng nói, người trẻ tuổi trước mắt

này là đội viên của hắn, điều này có nghĩa là người thanh niên này cũng là một

thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật.

Trong bối cảnh hai phe đã khai chiến với nhau, nếu hắn bỏ mặc cho một tên quý

tộc của phe địch đã nhìn thấy mặt của mình rời đi, hắn phải chịu nguy hiểm lớn

đến chừng nào!

Karen không có mang mặt nạ, lúc trước chạy đến cứu cậu Eisen và mợ Kaixi,

anh cần phải cho họ trông thấy mặt của mình.

Còn nữa, mặc dù hôm nay anh và đội trưởng đang làm những việc mà so sánh

với nội gian còn giống nội gian hơn, thậm chí còn đến đây nằm vùng chờ bắt cá

lớn, nhưng là thành viên của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, bây giờ đuổi theo truy

sát người của Luân Hồi thì có lỗi gì sao?

Đơn giản là, tiểu đội của mình biết được tin tức sớm hơn so với mấy tiểu đội

Đòn Roi Kỷ Luật khác mà thôi, làm việc tích cực thì có gì phạm pháp sao?

Bởi vậy, cũng không quá cần thiết phải che giấu thân phận của mình.

Chỉ có điều Karen không biết là, bởi vì anh ta lười biếng không chịu đeo mặt nạ

đã dẫn đến hậu quả là mặt của một người phụ nữ đã được tiếp xúc thân mật với

vách tường.

Karen đã đến trước cửa tiệm chụp ảnh Gores được một hồi, anh cũng không đến

gần gõ cửa gọi người, mà là bắt đầu dạo quanh cái cửa tiệm này để điều tra, cái

tiệm chụp ảnh này chắc chắn có gì đó không được bình thường.

Sau đó, Karen tìm thấy cảnh cửa bên hông này;

Đây cũng không phải có nghĩa là trình độ trận pháp của Karen cao siêu bao

nhiêu, trên thực tế người thật sự kế thừa truyền thụ trận pháp của ông Hoven đó

là Alfred mà không phải là anh ta, chẳng qua anh cảm thấy việc đi vào bằng cửa

chính có chút không được cao cấp cho lắm, không phù hợp với phong cách lựa

chọn tiệm chụp ảnh của đội trưởng.

Ngay lúc Karen chuẩn bị mở cửa đi vào xem xét thì cửa được mở ra, ngay sau

đó... Một người phụ nữ toàn thân màu trắng bước ra, đi ra.

Loại trang phục này giống như váy múa của diễn viên múa ba lê hay mặc lúc

biểu diễn, đùi và cánh tay đều lộ ở bên ngoài, mặc dù bây giờ ở Wien đã vào

mùa xuân nhưng nhiệt độ vào chiều tối vẫn không thích hợp để mặc quần áo

đơn sơ như thế này, trên người Karen bây giờ còn khoác thêm một cái áo khoác

bằng vải kaki.

"Xin chào." Người phụ nữ gật đầu chào Karen.

"Chào cô." Karen cũng gật đầu với người phụ nữ.

"Cậu có muốn đi vào không, xin mời, ngài ấy đang chờ ở bên trong đấy."

"A, được rồi." Karen lên tiếng, sau đó hỏi, "Cô muốn đi rồi sao?"

"Ừm."

"Vậy bộ trang phục trên người cô thì?"

Tarina cười khổ nói: "Mọi thứ trên người tôi đều bị ngài ấy lột sạch, sau đó mới

cho phép tôi rời đi, quả thật là không có một chút phong thái đàn ông nào, hoàn

toàn là đóng vai của một tên cướp của."

"Đúng vậy, ngài ấy chính là một người như thế." Karen mỉm cười đáp lời.

"Chờ đến sau khi chiến tranh kết thúc, nếu có cơ hội mời cậu đến Luân Hồi Cốc

làm khách, được chứ?"

"Được rồi, nếu như có cơ hội mà nói, đây cũng là vinh hạnh của tôi."

"Vậy thì tạm biệt, gương mặt đẹp trai của cậu làm mờ đi sự khủng hoảng và mù

mịt của tôi."

Tarina uốn gối hành lễ với Karen:

"Chúc cậu may mắn."

Lập tức, Tarina đứng dậy, bước ra ngoài.

...

Trong tầng hầm ngầm, Neo nhìn xem cảnh này, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt

vuốt dười cằm của mình.

Cho dù là Neo, cũng không thể không bị biểu hiện của Tarina làm cho kinh

ngạc.

Không cách nào phủ nhận là, vào lúc này, sự bình tĩnh và tỉnh táo của cô ta

được bày ra một cách cực hạn, nếu như đem cục diện trước mắt so sánh với việc

khiêu vũ trên lưỡi đao, thì màn biểu diễn của cô ta có thể xem như đã đạt điểm

tuyệt đối.

Đáng tiếc, người mà cô ta đối mặt lại là Karen.

Neo rất có lòng tin đối với vị "Thần bộc" mà tự tay mình chiêu mộ này.

Mặc dù Neo thường xuyên trêu chọc Karen cư xử quá đúng mực, nhưng có thể

làm đến mức độ đó, cũng là bởi vì anh có thể nhanh chóng nắm bắt được sở

thích và tính cách của mỗi người rồi từ đó đưa ra phản ứng thích hợp.

Có thể diễn kịch thành công trước mặt cậu ta sao?