Số 13 Phố Mink

Chương 703: Chiến tranh (1)




Derius bởi vì câu trả lời này mà trầm mặc trong một khoảng thời gian dài.

Bern lại nhìn về phía đồng hồ một lần nữa, đã đến giờ, ông ta dùng ngón tay gõ

hai cái lên trên bàn, nói: "Thời gian hoảng sợ đã kết thúc."

Dừng một chút,

Bern lại tiếp tục nói: "Hoặc có thể nói rằng, thời gian cho phép con biểu lộ cảm

xúc kinh sợ ra ngoài đã kết thúc rồi."

Derius liếm liếm bờ môi có chút khô khốc của mình, hít sâu một hơi, nói:

"Không phải ông đã nói, lúc trở thành Giáo tôn cần phải tiến vào Không Gian

Sứ Giả, được truyền thụ cảm ngộ và ký ức từ các thế hệ Giáo tôn khác, ta sẽ

không còn là bản thân ta nữa, vậy thì... còn Giáo tôn thì sao?"

"Thứ con cho rằng sẽ được truyền thụ là lòng trung thành với thần Pamirez;

nhưng trên thực tế thứ được truyền thụ đó chính là sự trung thành tuyệt đối dành

cho Trật Tự."

"..." Derius.

Hai tay Bern khoanh lại, mặt mỉm cười; "Ta đã nói rồi, sự thẩm thấu của Trật

Tự vào trong Pamirez nhiều hơn so với trong tưởng tượng của con rất nhiều, đã

rất lâu từ trước, vị đầu tiên thành công thẩm thấu vào trong Pamirez giáo rồi

đăng đỉnh chức vị Giáo tôn đã sửa lại nghi thức truyền thụ của Không Gian Sứ

Giả.

Cho nên, trải qua nhiều năm như vậy, mặc dù có không ít lần không phải người

mà chúng ta sắp xếp trở thành Giáo tôn, nhưng sau khi bọn họ hoàn thành xong

nghi thức truyền thụ trong Không Gian Sứ Giả, đều sẽ... Ha ha, trở thành người

của Trật Tự chúng ta mà thôi."

"Cái này... Làm sao có thể..."

"Không có cái gì là không thể nào, bởi vì Pamirez giáo nắm giữ kỹ thuật chế tạo

không gian, vô cùng quan trọng đối với Trật Tự, chúng ta không cách nào cho

phép Pamirez giáo và Không Gian Sứ Giả rơi vào trong tay của những giáo hội

chính thống khác.

Một khi Trật Tự đã tập trung ánh mắt vào một giáo hội cỡ trung thì việc nó ngăn

cản không nổi cũng là bình thường, nếu nó ngăn cản được thì mới là chuyện bất

thường đấy.

Ta còn có thể nói cho con biết một chuyện, vị thứ nhất thành công ẩn núp vào

trong Pamirez giáo lúc đó là nhân cơ hội Ánh Sáng Thần Giáo sụp đổ, khi đó,

Pamirez giáo đang đứng về phe của Ánh Sáng Thần Giáo, tựa như là Chân Thần

Pamirez của bọn họ cuối cùng dựa vào bên cạnh người của Thần Ánh Sáng để

dành được chiến thắng cuối cùng vậy.

Nguyên nhân bởi vì Ánh Sáng Thần Giáo bỗng nhiên diệt vong, dẫn đến việc

vào lúc đó Pamirez giáo cũng nhận lấy sự tổn thất nghiêm trọng, vốn dĩ lúc đầu

trong Không Gian Sứ Giả có ít nhất hai ba vị Trưởng lão để bảo vệ, nhưng vào

thời kỳ đó, tất cả các vị Trưởng Lão trong Không Gian Sứ Giả bởi vì cuốn vào

trong trận chiến cuối cùng của Ánh Sáng Thần Giáo mà toàn bộ đều ngã xuống.

Bây giờ trong Không Gian Sứ Giả chắc hẳn cũng chỉ còn duy nhất một vị

trưởng lão mà thôi, con hẳn phải biết đến ông ta."

"Vị trưởng lão kia... vẫn đang luôn ngủ say."

"Đúng vậy, con có biết nguyên nhân tại sao ông ta ngủ say không? Ông ta là

một vị thiên tài thật sự, trong cơ thể ngưng tụ ra mảnh vỡ thần cách của

Pamirez, nhưng ông ta trong lúc trở thành Giáo tôn đã từng tiếp nhận sự truyền

thụ.

Ông ta chắc hẳn cũng rất buồn rầu, cũng chắc hẳn rất đau đớn, sự thanh tỉnh đối

với ông ta mà nói, giống với một sự tra tấn hơn, cho nên, ông ta đã tự trục xuất

mình bằng cách chìm vào trong giấc ngủ say."

"Cho nên, Pamirez giáo trong mắt của Trật Tự lại tính là cái gì?"

Bern nhìn xem con của mình, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: "Ta có thể lý

giải rằng cảm xúc bây giờ của con đang quá hỗn loạn, cho nên mới dẫn đến việc

con đưa ra một câu hỏi ngu ngốc đến vậy."

Nói, Bern đứng người lên, bước ra khỏi bàn làm việc, đi tới trước mặt Derius,

tiếp tục nói:

"Bên trong thế giới Giáo Hội, chỉ có những giáo hội lớn mới có thể giữ được

quyền tự chủ ở một mức độ nhất định, nhưng cho dù thế thì bọn chúng vẫn bị

quản chế trên nhiều khía cạnh, còn về những giáo hội cỡ trung và nhỏ hơn ở bên

dưới những giáo hội lớn.

Sự tồn tại của bọn chúng vốn chỉ góp phần làm tăng sự phong phú và đa dạng,

tựa như là cây cỏ trong một khu rừng, khiến cho cảnh vật xung quanh những

cây đại thụ che trời không cảm thấy quá đơn điệu và nhạt nhẽo.

Nhưng mà tất cả đều đang vận hành một cách tốt đẹp, ngay cả những ngọn cỏ

bụi cây nhỏ kia cũng có thể hấp thụ nước mưa hưởng ánh sáng mặt trời soi rọi,

nhưng trên thực tế, mỗi một ngọn cỏ xung quanh một cây đại thụ đều có số

phận định sẵn từ trước.

Đến lúc những cây đại thụ cần thì có thể hấp thụ toàn bộ chất dinh dưỡng từ cây

cỏ xung quanh nó.

Cảnh tượng cây cỏ xanh tươi lay động theo gió lúc trước trong mắt của con lại

nhầm tưởng nó thành sự trong lành và tự do sao?

Đơn giản chỉ là một chút ánh sáng còn sót lại từ những cây đại thu phía trên,

đúng lúc chiếu lên trên người của bọn chúng mà thôi nhưng con lại lầm tưởng

nó thành sự tôn nghiêm sao?"

Bern đưa tay, nắm lấy cằm của con trai mình:

"Đây là lần thứ hai, con để cho ta cảm thấy lời mà con nói cực kỳ ngu xuẩn, ta

không hi vọng còn có lần thứ ba, nếu không, ta và ông nội của con sẽ thương

lượng lại với nhau có thật sự cần phải lựa chọn con trở thành Giáo tôn đời tiếp

theo của Pamirez giáo hay không."

"Vốn dĩ ông có thể nói trước với ta tất cả mọi việc mà!"

"Nếu làm như vậy thì sẽ mất đi cơ hội rèn luyện bản thân trong môi trường khắc

nghiệt, thử tưởng tượng một chút, trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, con với

tất cả bọn họ không giống nhau, con cần phải che giấu bản thân, che lấp chính

mình, mới có thể sinh tồn được, sự rèn luyện như thế này, là thứ người khác có

cầu mong cũng không được.

Quan trọng nhất chính là, sự tự chuyển hóa tín ngưỡng của bản thân kia là một

sự lựa chọn rất đau khổ, sự tuyệt vọng làm con người ta phải nghẹt thở ấy,

không biết đã làm cho bản thân tự chất vấn linh hồn của mình mà gào thét trong

biết bao đêm dài.

Cái này, cũng là một cái khuôn để định hình một người.

Nếu như nói trước cho con biết mọi thứ, vậy tất cả mọi thứ đều sẽ không tồn tại,

đây chính là kỳ ngộ cho dù bỏ ra bao nhiêu phiếu điểm cũng sẽ không cách nào

đội được."