Số 13 Phố Mink

Chương 702: Sự thật (3)




"Cậu có kẻ nào lãnh đạo ở trên không?" Neo hỏi Karen.

"Tôi không có..."

"Vừa đúng lúc ta cũng không có, cho nên, chúng ta đều không có cấp trên để

báo cáo thì sao có thể tính là nội gian?"

"Cái này..."

"Cậu biết không, có rất nhiều kẻ thu mua tin tức của Thần Giáo vốn dĩ chính là

người của Thần Giáo, câu cá thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn việc nhảy xuống

nước bắt cá, không phải sao?"

"Tôi đã hiểu được thưa đội trưởng."

"Tốt, ta muốn đi giao dịch rồi, cậu xuống dưới lầu gọi cho ta một ly rượu máu

giống lúc nãy, ta nghĩ một chút nữa sau khi chốt lệnh giao dịch xong thì tay ta

vẫn sẽ run một chút, dù sao cũng là toàn bộ tiền tiết kiệm."

"Được rồi, đội trưởng."

Chốc lát, Karen bưng một ly rượu máu lên lầu, trông thấy đội trưởng đã chốt

lệnh giao dịch xong mà ngồi ở đó, nhìn vào hai tay của đội trưởng quả thật đang

run lên.

"Đội trưởng, rượu đây."

Neo tiếp nhận ly rượu, uống một hớp lớn, nói: "Tiếp theo cậu sẽ về nhà phải

không?"

"Đội trưởng ngài còn có sự sắp xếp gì khác sao?"

"Ta muốn đến bên ngoài cao ốc giáo vụ của Luân Hồi Thần Giáo để ngắm trăng

một chút."

"Tôi cũng muốn đi."

Neo nhìn xem Karen, hỏi:

"Cho nên, lần trước cậu trông thấy cao ốc giáo vụ của Thần Giáo chúng ta bị

sập, nhất là khi trông thấy cái tầng của nhà kho và cửa hàng rơi xuống, trong

lòng có phải cũng có một chút kích động hay không?"

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Đáng tiếc lúc ấy bên cạnh còn có vài vị Thuật Pháp

Quan đang canh giữ."

Neo thở dài,

Nói:

"Ta đang cảm thấy đáng tiếc vì khi đó trời còn sáng."

...

"Kẹt kẹt..."

Cửa sắt bị mở ra, Derius bị đeo đầy gông xiềng trên người được áp giải từ trong

phòng giam vào một phòng làm việc.

Ở chỗ này, Derius nhìn thấy một người mặc bộ giáp màu đen... đó chính là cha

của anh ta... Chủ giáo Bern.

Chủ giáo Bern mở miệng nói: "Rất xin lỗi, nhà tù của quân đồn trú đã rất lâu

không được sử dụng, hoàn cảnh bên trong chắc chắn rất tồi tệ."

"Ông là, người của Kỵ Sĩ Đoàn sao?"

"Con chắc hẳn phải cảm thấy hãnh diện vì việc này, bởi vì cha của con không

chỉ là một Chủ giáo của Đại khu Thành phố York, ông ta đồng thời còn từng là

một thành viên vinh quang của Kỵ Sĩ Đoàn, mặc dù đã giải ngũ, nhưng ta còn

vẫn còn giữ lại quân hàm trong Kỵ Sĩ Đoàn, nói một cách chính xác thì thân

phận Chủ giáo, mới là chức vị phụ của ta."

"Ông đã sớm hợp tác với Giáo tôn rồi sao, mục tiêu lần này của Trật Tự cũng

không phải là Pamirez giáo, mà là sử dụng Không Gian Sứ Giả như là một cái

bàn đạp."

"Con rốt cuộc hiểu ra rồi sao?"

"Vào lúc ta biết được không gian giam cầm đã bị sụp đổ, ta đã hiểu ra, không có

sự phối hợp từ Giáo tôn, cái vở kịch này sẽ không thể nào diễn tiếp được."

Anh ta dù đã kịp thời thông báo cho chính Giáo tôn, nhưng sự việc cũng không

có gì thay đổi, nhưng anh ta tin chắc rằng, giáo tôn có năng lực có thể ngăn cản

tất cả mọi chuyện xảy ra.

"Ừm, đúng vậy, thật ra thì thời gian mà Trật Tự thẩm thấu vào và nắm quyền

Pamirez giáo, còn lâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của con đấy."

"Cho nên, lần này Trật Tự chân chính mục tiêu, là ai?"

"Con có biết là ai đã phá hủy không gian giam cầm hay không? Đội trưởng của

tiểu đội duy trì trận pháp Kangda, chắc con cũng không lạ gì với người này đâu

nhỉ, hắn từng cùng cạnh tranh vị trí Thần tử với con, nhưng đã thất bại."

"Là hắn ta sao?"

"Đúng vậy, là hắn, hắn và đồng bọn của mình, lúc chuẩn bị trốn đi sau khi phá

hủy không gian giam cầm, đã kịp thời bị bắt giữ, còn bắt được một nhóm tiếp

ứng để giúp hắn ta trốn đi.

Trừ cái đó ra, còn có Thần Khí Không Gian ---- Tĩnh Lặng của Pamirez giáo bị

hắn trộm được, quá trình phạm tội của hắn cũng đã được ghi chép lại một cách

rõ ràng, có thể xem như là người và tang vật đều bắt được, chứng cứ tỉ mỉ xác

thực.

Trên thực tế, hắn cũng rất giống với con đấy, những năm này, con nói con vẫn

luôn muốn ca ngợi Trật Tự, còn hắn chắc hẳn là cũng rất muốn lớn tiếng mà ca

ngợi Luân Hồi."

"Mục tiêu chính là Luân Hồi thần giáo sao."

"Công kích giáo hội cỡ trung như Pamirez giáo mà dùng lý do và mượn cớ như

thế cũng sẽ không thích hợp. Nhưng nếu như mục tiêu là giáo hội chính thống

như Luân Hồi Thần Giáo thì Trật Tự, hoàn toàn chính xác cần một cái lý do để

có thể thuyết phục toàn bộ thế giới Giáo hội.

Chúng ta đã lấy được lý do này, bằng một cách không thể nào chối cãi và phủ

nhận, vì lý do này chính là sự thật, đó là Luân Hồi Thần Giáo nổi dậy làm loạn

Trật Tự, Trật Tự, chỉ là phản kích tự vệ.

Ngày mai, sau khi Trật Tự Nguyên Lão Hội nhận được những bằng chứng này,

sẽ công bố tội ác của Luân Hồi Thần Giáo với toàn bộ thế giới Giáo Hội, Trật

Tự Thần Giáo chúng ta sẽ tuyên chiến với Luân Hồi Thần Giáo!"

"Ha ha ha... Ha ha ha..."

Drius nở nụ cười, cười đến nỗi nước mắt tràn trên khóe mi.

Bern chỉ ngồi ở chỗ đó, để Derius giải tỏa cảm xúc của mình, nhưng thỉnh

thoảng nhìn về phía đồng hồ, tựa như đang tính toán thời gian cho con mình giải

tỏa cảm xúc.

Rốt cục, một lần nữa Derius ngẩng đầu lên, nhìn xem người cha đang ngồi đối

diện trước mặt mình:

"Cho nên, các người đã sớm lên kế hoạch từ trước, mục tiêu chiến tranh, lý do

chiến tranh, bàn đạp chiến tranh, tất cả đã được các người chuẩn bị từ lâu.

Vậy còn ta, còn ta là gì trong cái kế hoạch này?

Ta chỉ là một cái thằng hề sao? Một thằng hề không biết vai diễn của chính

mình mà vẫn cố ra sức mà diễn hề, ha ha ha, thật sự là quá buồn cười.

Bởi vì, bất luận ta có lựa chọn ra sao, bất luận làm cái gì, thật ra cũng sẽ chẳng

có gì ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng đã được tính trước, không phải sao?"

"Đúng thế."

"Vậy thì vì cái gì ông còn muốn đưa ta vào Pamirez giáo!

Nếu như có thể làm lại từ đầu, ta không muốn đi làm cái thần tử gì đó, mặc dù

ông cũng không phải một người cha tốt, nhưng ta vẫn là hi vọng có thể ở cùng

một chỗ với người nhà của mình."

"Thật ra thì từ trước đến nay con vẫn luôn ở cùng một chỗ với người nhà của

mình đấy thôi."

"Là ai?"

"Sau khi con tiến vào Pamirez giáo, ai là người đã cho con sự dìu dắt và giúp đỡ

lớn nhất?"

Trên gương mặt của Derius lộ ra biểu cảm không dám tin, mở to hai mắt nhìn,

có chút mờ mịt mà nói:

"Giáo tôn?"

Bern cười cười,

Nói:

"Con nên gọi ông ấy là... ông nội."