Số 13 Phố Mink

Chương 682: Âm thanh của gạch rơi xuống đất (3)




Bên trong phòng hội nghị, đàm phán vẫn còn tiếp tục.

Tiến triển nhanh hơn rất nhiều so với trong dự đoán của Karen, bởi vì bây giờ

đã đang thảo luận liên quan vấn đề mở ra Không Gian Sứ Giả với Trật Tự Thần

Điện.

Ông nội của Leon rất nghiêm túc mà nói: "Đây là ranh giới cuối cùng của chúng

ta, chúng ta có thể cho phép Pamirez giáo có sự tự do nhất định trong phương

diện truyền giáo, nhưng nếu Không Gian Sứ Giả không mở rộng cửa với Trật

Tự Thần Điện của chúng thì cái gọi là sát nhập này quả thật chính là một trò

cười.

Cho dù là phải trả giá bằng một vị Trưởng Lão Thần Điện và một Đoàn Kỵ Sĩ đi

chăng nữa, Trật Tự sẽ không nhượng bộ trên nguyên tắc căn bản của vấn đề

này."

Derius nói: "Ý của ta là chúng ta đồng ý mở ra, nhưng hai cái trận pháp dịch

chuyển không gian, nên được tự mỗi bên cùng nhau trông coi, chúng ta thậm

chí có thể đồng ý trao đổi, mỗi bên phải giữ gìn trận pháp của bên còn lại."

"Không được, trận pháp dịch chuyển nhất định phải do Trật Tự Thần Giáo

chúng ta nắm giữ, điểm này, không có chỗ nào có thể thương lượng thêm, ta

cũng không cho phép bỏ qua hay gác lại vấn đề này, nhất định phải nói rõ ngay

lúc này.

Nếu không, toàn bộ điều khoản đã được đàm phán trước đây sẽ đều không có

hiệu lực, ta có thể trực tiếp tuyên bố đàm phán kết thúc, sau đó Trật Tự Thần

Giáo truyền xuống thần chỉ, tuyên chiến với Pamirez.

Ta không phải đang uy hiếp ngươi, ta chỉ đang thuật lại sự thật.

Với lại, ta cũng sẽ không cho ngươi quá nhiều thời gian để cân nhắc, trước lúc

trời tối, nhất định phải đưa cho ta một đáp án chắc chắn."

Derius hít sâu một hơi, lại từ từ phun ra, cuối cùng, vẫn gật đầu:

"Được rồi, điều khoản này cứ quyết định như vậy, chúng ta tiếp tục những phần

tiếp theo."

"Tốt, tiếp tục."

Sau đó tiếp tục đến tận chín giờ tối.

Leon và Laure cùng đứng dậy bước ra ngoài, còn cố ý nhìn về phía chỗ ngồi

của Karen, Karen cũng đứng dậy đi theo ra ngoài cùng, ba người rất nhanh mà

xử lý hết đống đồ ăn còn lại lúc nãy.

"Lần này chúng ta nhượng bộ nhiều lắm, Pamirez giáo còn được giữ lại một

phần của hệ thống chủ thể, không có dựa theo kế hoạch trước đó mà hoàn toàn

đánh tan bọn hắn, như vậy sau khi sát nhập vào nhau, trên mặt thủ tục sẽ phát

sinh rất nhiều vấn đề, không có cách nào đạt được hiệu quả sát nhập như đã đề

ra từ trước."

Laure nhẹ gật đầu: "Nhưng thuyền đã mắc cạn, cũng chỉ còn cách lên đảo mà

thôi."

Leon nhìn về phía Karen, chủ động hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Karen rất phù hợp với phong cách của người một nhà mà nói: "Tôi vẫn nghiêng

về hướng trực tiếp tuyên chiến hơn, bởi vì tôi cho rằng sức mạnh mới là thứ

chắc chắn nhất để bảo vệ Trật Tự."

"Ta cũng cảm thấy như vậy." Laure có chút bất đắc dĩ nói, "Cho nên ta xem lại

lịch sử của thần giáo chúng ta rồi so sánh với hình hình bây giờ, ta thực sự cảm

thấy các vị lãnh đạo ở phía trên, rõ ràng thiếu mất ý chí ban đầu, bọn họ có vẻ

đã quên rằng địa vị của Thần Giáo chúng ta được giành lấy bằng cách nào."

Leon mở miệng nói: "Bọn họ chỉ là càng có nhiều thứ phải cân nhắc hơn chúng

ta thôi, nếu như bất cứ chuyện gì đều dựa vào nắm đấm của mình mà giải quyết

thì cuối cùng cũng có một ngày nắm đấm kia sẽ bị chính mình phá vỡ, giống

như vết xe đổ của Ánh Sáng Thần Giáo năm xưa."

"Có nhiều thứ để cân nhắc? Bây giờ trong nội bộ thần giáo có nhiều vấn đề như

vậy, lúc bọn họ đang suy nghĩ thì sao không dành thời gian đó mà đi giải quyết

vài vấn đề đi?

Anh có biết không, Leon, có đôi khi ta thực sự cảm thấy Thần Giáo giống như

một cái xác chết đang nằm trong quan tài vậy, đang không ngừng mục nát theo

năm tháng trôi qua.

Bây giờ thứ nó cần chính là thức tỉnh!

Dẫu biết sau khi thức tỉnh thi thể lại, linh tính của nó sẽ không ngừng tan ra

xung quanh rồi biến mất, nhưng nếu như thi thể đã triệt để hư thối, vậy thì ngay

cả thuật thức tỉnh đều vô dụng."

"Những chuyện này, không phải chúng ta bây giờ có thể quyết định và chi phối,

có thể chờ một chút, chờ đến khi ngồi lên vi trí của ông nội cậu, đến lúc đó thì

cậu có thể dựa vào suy nghĩ của mình mà làm việc."

"Còn ông nội của anh thì sao?"

"Ông nội của ta còn có thể thăng chức lên thêm một chút."

"Ha ha." Laure liếc Leon một cái.

Lúc này Karen mở miệng nói: "Tôi cảm thấy, thật ra cũng không cần phải lo

lắng về việc này, bởi vì thần giáo của chúng ta mặc dù xuất hiện vấn đề, chả nhẽ

những giáo hội khác sẽ không có? Cái này, nói chung cũng là một thế giới so

xem ai càng mục nát hơn."

"Thế giới so xem ai mục nát hơn?" Laure nghiền ngẫm lấy câu nói này, quay

đầu nhìn Karen, "Câu này của cậu, rất thú vị đấy."

Leon nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hối thúc nói: "Đi, trở về thôi."

Ba người lại quay về phòng họp, hội nghị cuối cùng kết thúc lúc 0 giờ.

Đại biểu đàm phán hai bên đã quyết định xong các điều ước sơ thảo, bản sơ

thảo này sau đó sẽ được đưa đến trước mặt lãnh đạo của mỗi bên giáo hội, sau

khi nhận được sự đồng ý thì hội nghị ngày mai mới có thể tiến đến bước kế tiếp.

Sau khi Karen hộ tống Derius trở lại phòng, còn chưa kịp vào phòng của mình,

thì đã có tiếng của đội trưởng truyền ra từ trong cái vỏ sò trên tai:

"Thang máy, đón người."

Karen chỉ chỉ lỗ tai, ra hiệu Fanny và Peia vào phòng trước, còn mình thì đến

chỗ thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Chủ giáo Bern bước ra, ông ta một lần nữa lấy giấy từ ra

cho Karen kiểm tra, sau khi kiểm tra xong, Karen dẫn theo Chủ giáo Bern đến

trước của phòng của Derius.

Vốn dĩ Karen nghĩ tới đoạn đối thoại của hai "cha con" sẽ là:

"Đáng chết, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì!"

"A, ta chỉ là đang dựa theo lời dặn dò của cha đấy thôi, cố gắng giành lấy càng

nhiều lợi ích cho Pamirez giáo."

Nhưng trên thực tế,

Chủ giáo Bern nhìn về phía Derius đang ngồi trên ghế sô pha rồi tán thưởng:

"Con làm rất không tệ, làm rất tốt, con trai, con là sự kiêu ngạo của ta."

Trong ánh mắt của Derius, hơi có chút nghi ngờ.

Có lẽ, cảnh tượng mà anh ta nghĩ đến, cũng giống như Karen.

"Rất không tệ, rất hoàn mỹ, ta rất hài lòng."

Chủ giáo Bern bước đến trước mặt con trai mình, đưa tay, vốn dĩ muốn sờ lên

đầu con trai của mình một chút, nhưng hai cha con không gặp mặt nhiều năm

như vậy, đã sớm quên mất cách ứng xử với nhau.

Cuối cùng, Chủ giáo Bern chỉ vỗ vỗ lên cánh tay của Derius.

"Thật sự, ta rất hài lòng đối với biểu hiện của con hôm nay, không có chỗ nào

để bắt bẻ!"

Derius lộ ra vẻ gấp gáp, Karen nhìn ra, đây là một loại lo lắng suy nghĩ, bởi vì

sự việc có vẻ đã nằm ngoài sự kiểm soát của anh ta.

Chủ giáo Bern bước tới gần cửa số, ngắm nhìn cảnh đêm phía bên ngoài, không

nói gì thêm nữa.

Rốt cục, Derius cũng nhịn không được, anh ta đứng lên từ ghế sô pha, nhìn

bóng lưng của cha mình, hỏi:

"Ngài đã bị ta chọc tức rồi sao? Cho nên mới cố ý nói những lời này để giữ lại

thể diện cho mình?"

"Xuỵt..."

Chủ giáo Bern làm một động tác tay ra hiệu im lặng

"Yên tĩnh, cẩn thận mà nghe xem."

Karen cũng nghiêm túc nghe, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác,

trong phòng này, có thể ngăn cách hoàn toàn âm thanh từ bên ngoài.

Cho nên, rốt cuộc là đang nghe cái gì?

Derius giúp Karen hỏi: "Rốt cuộc là đang nghe cái gì!"

Chủ giáo Bern xoay người, trên mặt nở nụ cười, ánh đèn trong căn phòng chiếu

rọi, tạo ra một cái bóng phản chiếu gương mặt của ông ta trên cửa sổ, nhìn nụ

cười trên mặt của Chủ Giáo Bern trên cái cửa sổ kia có chút âm trầm:

"Nghe âm thanh của gạch rơi xuống dưới đất."