Số 13 Phố Mink

Chương 681: Âm thanh của gạch rơi xuống đất (2)




"Còn nhiều không?" Leon hỏi, "Ý của tôi là, đủ để chia sao?"

"Đủ cho hai người cùng nhau ăn."

Laure lập tức nói: "Vậy thì không thể ăn ở đây, chúng ta phòng chứa đồ đi."

"Đúng, đến đó đi."

Ở sâu trong lối đi ngang qua nhà vệ sinh là một cái phòng chứa đồ, bên trong

chất một đống bàn ghế, là vì chuẩn bị cho phòng hội nghị, không gian cũng

không lớn lắm.

Một cái bàn đặt ở giữa, Karen lấy đồ ăn trong áo khoác ra đặt lên trên mặt bàn,

ba người mỗi người ngồi xuống một cái ghế, bắt đầu ăn như ma đói.

Leon vừa gặm đùi gà vừa nói: "Lúc các người hộ tống vị thần tử kia vào trong

phòng hội nghị, ta nhìn thấy hai cô gái mặc quần áo cồng kềnh bên cạnh cậu,

trong lòng ta còn đang chế giễu các ngươi bị đói mà sợ, không biết giữa trưa đã

sắp xếp xong tiệc;

Ai biết được đến cùng thì kẻ ngu xuẩn lại là ta đâu?"

Laure lập tức nói: "Đều do những tên Pamirez giáo này, lúc đầu hôm nay cuộc

đàm phán hẳn đã kết thúc thuận lợi, giữa trưa tổ chức tiệc để ăn mừng một hôm,

bây giờ nhìn cái tình hình này, tối nay lại phải kéo dài đến rạng sáng hôm sau

rồi."

Leon nhìn xem đống đồ ăn trên bàn, nói: "Những thứ này, cũng đủ cho ba người

chúng ta ăn tối rồi."

Karen gật gật đầu, nói: "Bên phía hai người đồng đội của tôi ở trong kia còn có

một cái áo nữa, những thứ này thì của ba người chúng ta."

"Đúng vậy a, cho nên lần này cũng không thể đứng trước cửa nhà vệ sinh mà ăn

được, đến lúc đó bị những ánh mắt như sói đói kia nhìn chằm chằm, nếu không

cho họ một ít thì cũng không hay cho lắm."

Rốt cục, ba người đều ăn no rồi, nhao nhao dựa vào ghế, thở một hơi dài nhẹ

nhõm.

Lúc nãy nói chuyện khi ăn uống, Karen biết được ông nội của Laure cũng là

một vị Chủ Giáo.

Cho nên, hai người bọn họ người có thể ở bên ngoài lang thang lâu như thế,

không cần lo lắng có người đến tìm hay là để lại ấn tượng xấu.

Thật ra Karen cũng không có vấn đề gì lớn, anh ta là nhân viên bảo vệ, cũng sẽ

không có người đột nhiên tìm anh ta làm gì, nhưng trên thực tế Karen còn phải

sớm vào trong mà quan sát tiến trình đàm phán.

Chỉ là nhìn xem hai vị nhân viên hỗ trợ của đoàn đại biểu đàm phán cắm câu ở

đây, một người làm bảo vệ như mình lại ra vẻ tích cực đến thế thì có chút không

thích hợp lắm.

Một tay Laure đặt lên trên bụng mình, một cái tay khác cầm một mảnh xương

gà mà xỉa răng, phát ra một tiếng thở dài:

"Trong một năm nay, thần giáo cũng có nhiều tin xấu quá nhỉ, ai."

Một màn này Karen rất quen thuộc, ăn uống no đủ sẽ bắt đầu bàn bạc việc lớn.

Chỉ là hai người này tán gẫu khác với những người khác vốn chỉ đang khoe

khoang, bọn họ có thể biết được nhiều thứ hơn.

Leon phụ họa nói: "Ai cũng rõ ràng, cục diện đang xảy ra một chút thay đổi, nội

bộ thần giáo của chúng ta xảy ra vài vấn đề, hồi trước vậy mà có một vị Thuật

Pháp Quan dùng thi thể của những thiếu nữ bình thường để tụ tập oán niệm từ

đó luyện chế khí linh, thật sự là buồn cười."

"Đúng vậy, lại còn bị lộ ra trước mặt tất cả mọi người, làm cho chúng ta thật sự

quá mất mặt."

"Vẫn là do Vicole làm lộ đấy, ha ha."

"Anh thật coi nghĩ là do tên đó làm à? Tên đó cũng giống hệt ông nội của hắn,

đều ngớ ngẩn!" Laure không chút khách khí mà trào phúng Vicole.

Leon thì quay đầu nhìn về phía Karen, hỏi: "Cậu có biết Vicole không?"

"Không biết."

"Về sau nhìn thấy hắn ta thì trốn xa một chút, đầu óc của tên kia có vấn đề."

Laure chỉ chỉ vào trán của mình, "Đầu óc của cả nhà hắn đều có vấn đề, cách

làm việc quá khó coi, tên nhóc kia trước kia còn muốn nịnh bợ chúng ta, muốn

cùng nhập hội với chúng ta, nhưng chúng ta cũng không quan tâm đến hắn, chơi

chung với hắn sẽ làm cho đẳng cấp của chúng ta thụt lùi."

Thì ra Vicole trong hội công tử này có hình tượng như vậy, rõ ràng là đang bị

cho ra rìa và xa lánh.

Liên tưởng đến hắn từng ở trước mặt mình, khóe miệng giương lên mà nói rằng

ông nội hắn là Chủ giáo, Karen cũng cảm thấy đầu óc của tên này có chút vấn

đề.

Mặt khác, trách không được trong buổi họp của khu vực do hắn quản lý, ông

nội của hắn lại tự mình đến "Cổ vũ", xem ra ông nội của hắn trong giới Chủ

Giáo ở Đại khu Thành phố York này cũng không được chào đón lắm, không ai

nguyện ý tới giúp hắn ra mặt, cũng chỉ có thể tự mình xuất hiện.

"Chư thần sắp thức tỉnh, tin tức tương tự cũng đã bay đầy trời, mỗi một giáo hội

đều có hành động tương ứng, ha ha, nói một câu thật lòng, ta cũng rất mong đợi

đấy." Laure liếm môi một cái, "Thật muốn khi còn sống có thể chiêm ngưỡng

cảnh Chân Thần xuất thế hoành tráng đến thế nào."

Leon lườm Laure một chút, nói: "Lời này cậu cũng đừng có mà nói trước mặt

ông nội của mình, nếu không cẩn thận cái mông của cậu đấy."

"Ta cũng không ngốc, nhưng ta chỉ rất tò mò, cho dù xem như thời đại Chư

Thần thức tỉnh sắp đến, vì sao ta cảm thấy... thái độ đám người của ông nội lại

có gì đó kỳ lạ?

Ở trong kỷ nguyên trước, Thần Trật Tự của chúng ta không biết đã trấn áp biết

bao nhiêu thần linh, nếu tất cả đều sẽ giáng lâm thì chúng ta có gì mà cần phải

lo lắng chứ?"

Leon gật đầu nói: "Ừm, ta cũng cảm thấy giống vậy, đám người của ông nội đối

với dấn hiệu này có cảm nhận rõ ràng khác biệt với chúng ta, gần đây thần giáo

đang không ngừng hợp tác với các thế lực khác, có chút quá cẩn thận, giống

như là đang bố trí cục diện trước khi chư thần cùng nhau giáng thế vậy."

Karen yên lặng lắng nghe, không nói chen vào.

"Chủ yếu là lần rung chuyển kia của Trật Tự Thần Điện, khiến cho bên ngoài

đồn thổi nên rất nhiều tin tức không tốt cho chúng ta, để cho bọn chúng sinh ra

những liên tưởng và tâm tư không nên có." Laure nói.

"Ha ha, cái sự kiện này, thế nhưng là có bí mật khác nha." Leon rất đắc ý mà

nhìn xem Laure.

"Nói cho ta, nói cho ta nghe một chút."

"Ta chỉ biết có vậy mà thôi, bởi vì ông nội cũng chỉ nói với ta như vậy, có bí

mật, nhưng không nói cho ta biết bí mật đó là cái gì, có lẽ ông nội cũng không

biết được quá nhiều."

"Nếu ngay cả ông nội của anh cũng không biết được bao nhiêu thì sự kiện kia

phải nghiêm trọng đến cỡ nào chứ."

"Ai mà biết được." Leon nói.

Karen nhẹ gật đầu phụ họa theo.

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta về phòng hội nghị trước đi."

Laure gói kỹ lại đồ ăn còn trên bàn, giấu vào một góc trong phòng chứa đồ, sau

đó ba người cùng rời đi, quay về phòng hội nghị.