Số 13 Phố Mink

Chương 677: Bắt đầu chuyển biến (2)




"Laure, tiểu đội của Neo thì thế nào?" Leon hỏi ngược lại.

"A, bên ngoài không phải đều đang đồn đấy sao, tiểu thư Ophelia trên đường về

mang theo cái bụng lớn mà lên tàu đấy."

Nói xong, Laure đưa tay rút một tờ giấy ra vừa lau tay vừa nhìn về phía Karen,

tiếp tục nói:

"Vị này nhìn dáng vẻ cũng rất đẹp mắt đấy, ha ha, là cậu à?"

Tổ cận vệ mới có thể tiếp xúc gần gũi đến được mục tiêu được bảo vệ, mà thành

viên của một tổ đội cũng chỉ có bấy nhiêu người, cho nên bình thường thì tổ cận

vệ cũng sẽ không thay đổi thành viên bố trí.

Quan trọng nhất chính là, dáng vẻ của Karen rất đẹp trai, ngay cả một người đàn

ông cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Giống như là đàn ông thích phụ nữ xinh đẹp vậy, phụ nữ chắc chắn cũng sẽ

càng dễ chung tình với đàn ông đẹp trai hơn, với lại thường thường những

trường hợp vừa thấy đã yêu thì đều được xây dựng trên cơ sở là dáng vẻ của hai

bên không tệ.

Leon nghe vậy, nghiêng người lại một bước, nghiêm túc nhìn về phía Karen.

Karen nuốt xuống bánh mì trong miệng mình, mỉm cười nói: "Tôi cũng không

biết lời đồn là được truyền đi như thế nào."

"Ha ha, còn không phải là do tiểu đội của các người truyền nó ra sao, nếu không

ai có thể biết đến chuyện này được?" Laure cười lạnh một tiếng.

Laure nói thật sự cũng không sai, ngay cả chính Karen cũng cảm thấy lời đồn

chắc là do đội trưởng của mình lan truyền ra ngoài, vì để đánh bóng tên tuổi cho

tiểu đội của mình, để tiếp tục lũng đoạn mấy nhiệm vụ bảo vệ việc ít tiền nhiều

này.

Đối với tầng lớp lãnh đạo ở trên mà nói, đoàn sứ giả của thế lực khác có thể an

toàn và được tiếp đón tốt, đó cũng là cục diện mà bọn họ muốn trông thấy, nếu

là ngay cả chuyện yêu đương cũng có xảy ra, vậy thì tất nhiên mọi việc cũng sẽ

rất thoải mái.

"Tôi nói này, Leon, anh có muốn đến khiêu chiến cậu ta một trận không, ha ha

ha." Laure trêu chọc nói.

Những người trong tầng lớp này đều rõ ràng rằng, Leon là cháu trai của Đại

Chủ Giáo Đại khu Thành phố York, lúc đầu có khả năng sẽ đại biểu cho Trật Tự

Thần Giáo mà thông gia với Đảo Ám Nguyệt, ngay lúc đó hướng gió quả thật là

thổi như vậy.

Mà uy lực của lời đồn kia lại có thể lớn đến như vậy, để cho rất nhiều người bắt

đầu truyền tai nhau, có một nguyên nhân rất lớn đó là sau khi Ophelia trở về

Đảo Ám Nguyệt, bên phía Đảo Ám Nguyệt bắt đầu trở nên lạnh nhạt trong việc

thông gia, hiện tượng này dường như đã là bằng chứng chân thật nhất cho lời

đồn.

Có lẽ, ngay cả đội trưởng là người tung ra tin đồn nhảm kia cũng không ngờ

rằng sự việc có thể phát triển được đến mức này... Ta chỉ lan truyền một lời đồn

để đánh bóng tên tuổi thêm nổi tiếng một chút mà thôi, phía bên kia vậy mà

phối hợp thêm nữa à?

Cho nên, trên trình độ nhất định nào đó, giữa Leon và Karen, quả nhiên có xuất

hiện mâu thuẫn.

Mặc dù Karen rõ ràng, sự thật cũng không phải như vậy, nhưng loại việc “Chụp

mũ” này, từ trước đến nay đều không quan tâm đến sự thật là như thế nào, khi

người bên ngoài đều đang cảm thấy mình đang đội một cái nón có màu trên đầu

thì cho dù trên đầu mình có đội nón hay không thì cũng chẳng có quan trọng

nữa rồi.

Vẻ mặt Laure biểu lộ như đang đứng xem trò vui, đang cố ý đổ thêm dầu vào

lửa, Karen cảm thấy anh ta một là có quan hệ rất tốt với Leon, hoặc là giữa hai

người họ cũng có mâu thuẫn nên quan hệ rất tệ.

Lúc này, Leon đưa tay đặt lên trên bả vai Karen, hỏi: "Cho nên, quả thật là cậu

sao?"

Trong long Karen thở dài, một lần nữa trả lời: "Đây không phải là sự thật."

Leon nói: "Đây có phải là sự thật hay không, đã không còn quan trọng nữa."

Karen lại cắn một miếng bánh mì, không nói gì thêm.

"Tóm lại, ta phải cám ơn cậu đấy."

"Ừm?"

Leon trực tiếp ôm lấy bả vai của Karen: "Cám ơn cậu đã giải quyết giúp ta một

việc phiền phức rất lớn."

"Ha ha." Laure cũng nở nụ cười, thay đổi lại giọng nói lúc nãy, "Cậu không biết

khi anh ta biết mình phải đi thông gia thì đã sợ đến cỡ nào đâu, cho dù bên phía

Đảo Ám Nguyệt vẫn không nôn nóng xử lý vấn đề thông gia giống như lúc này,

nếu như không phải là bởi vì những lời đồn đãi này truyền đi quá mạnh mẽ, thì

ông nội của anh ta cũng đã quyết định để cho anh ta tự mình đi một chuyến đến

Đảo Ám Nguyệt để viếng thăm rồi."

Leon nói một cách đương nhiên: "Nói nhảm, ai lại nguyện ý tiếp nhận chuyện

sắp xếp thông gia như thế này?"

"Cái này thật ra chỉ là lời đồn." Karen nói.

Nhưng cái sự kiện này, đúng ra cũng không thể nói không có quan hệ gì với

mình, trên một mức độ nào đó thì đúng thật là vì sự tồn tại của một "Tộc nhân"

như mình mà ảnh hưởng đến sự kì vọng của Đảo Ám Nguyệt về giá trị của cuộc

hôn nhân này.

"Được rồi, là thật hay giả, ta cũng không quan tâm, so với thứ gọi là mấy lời

gièm pha kia, ta càng coi trọng hạnh phúc hôn nhân của chính mình hơn, cuộc

sống hôn nhân trong mơ của ta cũng không phải là cùng với vợ mình mỗi người

vì đại diện cho lợi ích của hai phe mà phải năm chung một cái giường.

Sau đó vợ mình mang thai rồi sinh con, còn phải đi cân nhắc việc mang họ ai để

đạt được lợi ích lớn nhất."

Laure cười nói: "Leon muốn truy cầu hạnh phúc của mình, tình yêu giống như

trong tiểu thuyết ngôn tình ấy."

"Đúng rồi, cậu tên là gì?" Leon hỏi.

"Karen, Karen. Silva."

"Được rồi, Karen, về sau nếu có cơ hội cứ ra đây chơi."

"Được rồi." Karen nhẹ gật đầu, ăn xong phần bánh mì còn lại trong tay mình,

sau đó hỏi Leon: "Bánh mì, còn nữa không?"

"A, đương nhiên, còn có một ít này, cậu vẫn chưa ăn no sao?"

"Tôi còn có hai người cùng tổ đội đang ngồi ở trong."

"Ha ha, xem ra các người cũng không có kinh nghiệm nhỉ."

Leon lại lấy ra thêm hai cái bánh mì và hai bịch sữa bò từ trong cái thùng bên

cạnh, Karen bỏ chúng vào trong túi áo.

"Tôi trở vào trong phòng họp trước, cảm ơn bánh mì và sữa bò của anh."

"Đừng khách sáo như vậy."