"Chỉ là nghi ngờ thôi sao?"
"Đúng thế."
"Ta sẽ báo cáo thêm chi tiết này lên trên."
"Ừm, tốt, chào đội trưởng."
Karen quay người, trở lại phòng của mình.
Lúc này Fanny và Peia vẫn còn đang nằm ngủ say ở trên giường, Peia đạp chăn
xuống dưới giường, cô thích nằm sấp mà ngủ, trên người Fanny thì mặc áo ngủ
lụa, là loại kiểu dáng mặc vào so với không mặc cũng chẳng hơn là bao.
Tiếng chuông lúc nãy, bọn họ chắc chắn cũng nghe thấy, nhưng bởi vì là Karen
đang gác đêm, cho nên chỉ cần Karen không bọn họ dậy, bọn họ ngay lập tức sẽ
lại chìm vào trong giấc ngủ, đây là một sự tín nhiệm giữa đồng đội với nhau.
Đương nhiên, tư thế ngủ lúc này của bọn họ, là sự thể hiện cho mức độ tin
tưởng càng cao hơn.
Karen đứng ở bên cạnh giường, nhíu mày...
Bây giờ tua ngược trở lại trước lúc mình đẩy xe thức ăn ra khỏi phòng, có thể
cảm nhận được rất nhiều chi tiết rất miễn cưỡng.
Người nổi hứng muốn cùng uống rượu với mình là anh ta, nhưng anh ta cũng
chỉ uống có một ngụm rượu mà thôi, giống như là đang cố ý biểu diễn cho mình
xem vậy, để cho mình làm chứng giúp cho anh ta rằng anh ta có uống rượu;
Sau khi uống xong, ạnh ta lập tức lại không có hứng thú để tán gẫu tiếp với
mình, nói rằng cảm thấy "Mệt mỏi".
Chỉ là sự nghi ngờ này thật chất cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có thể giải thích rằng anh ta đang cố ý ngụy trang, mục đích để đạt được càng
nhiều sự tín nhiệm từ tầng lớp cấp cao trong Trật Tự Thần Giáo.
Cũng có thể giải thích rằng anh ta biết tầng lớp cấp cao vẫn còn có lòng nghi
ngờ đối với anh ta, cho nên mới cố ý dùng cách này để tự chứng minh sự trong
sạch của mình.
Kẻ có thể biết được bộ mặt thật của anh ta, có lẽ cũng chỉ có con Trùng Không
Gian kia.
Karen nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, anh đột nhiên cảm giác được mình có chút may mắn,
may mắn rằng bản thân mình cũng không có lòng cảm mến lớn lao gì với Trật
Tự Thần Giáo, cho nên, chỉ cần mình làm xong bổn phận của mình là được,
những việc mà cần cấp cao đau đầu suy nghĩ và cân nhắc thì cứ để cho bọn họ
đau đầu đi.
Mình an tâm hoàn thành nhiệm vụ, nhận phiếu điểm, đây mới là con đường
đứng đắn.
Cúi người, nhặt tấm chăn lên, một lần nữa đắp lên người của Peia và Fanny,
Karen lại ngồi về ghế sô pha, lấy ra một điếu thuốc từ trong gói thuốc Fanny đặt
trên bàn trà, xoay qua xoay lại trong lòng bàn tay.
Lúc không để ý, hơn phân nửa lá thuốc trong điếu thuốc đã bị Karen làm rơi ra
ngoài, mà lúc này, ánh rạng đông của bình minh cũng chiếu lên trên cửa sổ.
Karen cầm lấy điện thoại đặt ở bên cạnh, trong loa cũng không có bất cứ âm
thanh gì, có nghĩa là không thể gọi điện thoại ra ngoài, nhưng rất nhanh, Karen
nghe được âm thanh bắt máy:
"Xin chào, lễ tân khách sạn xin nghe, xin hỏi ngài cần gì?"
"Bữa sáng."
"Phần ăn dành cho ba người phải không ạ?"
"Đúng thế."
"Xin hỏi ngài còn có yêu cầu đặc biệt nào khác không?"
"Lấy lên thêm một ít thuốc lá."
"Được rồi, xin ngài chờ một lát, chẳng mấy chốc sẽ đưa lên cho ngài."
Lấy thuốc là là Peia dạy cho mình, bọn họ sẽ mang quần áo tới, nhưng tuyệt đối
sẽ không mang thêm nhiều thuốc lá, dù sao tiêu xài trong lúc làm nhiệm vụ, có
thể do giáo hội chi trả, cho nên thiếu thuốc lá có thể yêu cầu lễ tân của khách
sạn Ankara đưa thêm, những chi tiêu này đều được tính vào trên tiền phòng, mà
tiền phòng thì cũng không cần tiểu đội mình thanh toán.
Trong thuốc lá được cung cấp bởi khách sạn Ankara có tăng thêm vài loại thành
phần, không mua được ở bên ngoài, có thể mua được từ cửa hàng trong cao ốc
giáo vụ, nhưng nhất định phải dùng phiếu điểm.
Nhưng mà để dễ nhìn một chút, cho nên cũng không có khả năng lấy cả thùng,
chỉ có thể lấy vài gói thôi.
Không bao lâu, từ trong vỏ sò màu xanh lam bên tai Karen truyền ra âm thanh
của Marlow:
"Bữa sang đến rồi."
Karen ra khỏi phòng, đi về phía thang máy, sau khi cửa thang máy mở ra, một
lần nữa Karen nhìn thấy đứa em họ của mình.
Nguyên một ngày trôi qua, Richard ngoại trừ những lúc đi vệ sinh ngắn ngủi ra,
trên cơ bản đều ở trong thang máy, mà một cái thang máy này, ngoại trừ những
người muốn đến tầng này ra, thì sẽ không có người khác đi vào.
Cái này cũng có nghĩa là, cậu ta cả ngày hôm này hầu như đều đang trầm tư một
mình trong cái không gian chật kín này.
Nhưng cậu ta cũng không phàn nàn một chút nào, mỗi lần cửa thang máy mở ra,
dáng vẻ và tinh thần của cậu ta đều rất tươi tỉnh, đây không phải giả vờ, bởi vì
Karen không thể trông thấy bất cứ sự bất mãn nào từ trên biểu lộ của Richard.
Đổi góc độ mà suy nghĩ một chút, Karen cảm thấy nếu như mình có bối cảnh
gia thế tương tự, trong nhiệm vụ thứ nhất, tiểu đội mà sắp xếp mình vào vị trí
này, trong lòng mình chắc chắn sẽ rất bất mãn.
Cho nên, tư tưởng giác ngộ của em họ mình so với mình thì cao hơn.