Karen xoay người, đưa lưng về phía Lão Saman, ngồi xuống trên bậc thang;
Anh đã hiểu, Lão Saman đang dự định chết vì đạo.
"Tôi không cảm thấy sự lựa chọn này của ông vĩ đại được bao nhiêu."
"Ta đã nói rồi, ta là một kẻ hèn nhát, từ lúc bắt đầu ta lựa chọn làm nhân viên
quản lý cái nghĩa trang này, ta vẫn hèn nhát đến tận bây giờ, ta cũng tự nhận
rằng bản thân mình chẳng có gì dính dáng đến hai chữ vĩ đại.
Ta vẫn luôn đang trốn tránh, vẫn luôn chìm trong thế giới của chính mình, ta rất
thỏa mãn, cũng đã sớm trở thành thói quen rồi.
Ta thậm chí cảm thấy mình không phải là chết bởi vì Pamirez, bởi vì sau khi
biết được tin tức này, ta cũng không tức giận bao nhiêu, vì thật ra chỉ là ta cảm
thấy không thích ứng, cũng lười mà đi thích ứng.
Ha ha, điều quan trọng nhất vẫn là ta đã lớn tuổi rồi.
Trên thực tế, tuổi của ta so vẻ ngoài mà cậu trông thấy bây giờ còn già hơn
không ít.”
Người cao tuổi,
Ông ta rất dễ dàng thủ cựu, dễ dàng trở nên bảo thủ;
Nhưng có lẽ ông ta vốn cũng không phải thủ cựu, cũng không phải là thích bảo
thủ, càng không phải từ chối sự thay đổi.
Mà là cảm thấy mình cũng không sống được bao nhiêu năm, nên cũng lười tự
hành hạ mình.
Giống như là khi đi tàu điện, mình đã đứng hết nửa trạm rồi, lúc này cho dù
xuất hiện một cái chỗ ngồi trống, mình cũng lười chạy qua đó ngồi, chi bằng
dứt khoát đứng đến khi tới trạm.
Lão Saman duỗi tay ra, đẩy nhẽ bả vai của Karen đang ngồi trước mặt mình:
"Lúc nãy tên người hầu của cậu đã lấy cái tẩu thuốc của ta về rồi."
Karen lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi áo của mình ra, đưa cho Lão Saman.
Lão Saman rút ra một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, lại lấy ra thêm một
điếu, đưa cho Karen, nói: "Ta biết cậu rất quan tâm sức khỏe của mình, nhưng
cậu có thể nể tình lần gặp mặt sau của chúng ta sẽ là ở lễ tang của ta mà hút với
ta một điếu chứ?"
Karen đưa tay nhận lấy điếu thuộc.
Lão Saman phun ra một vòng khói tròn, hỏi: "Nhưng ta vẫn còn cảm thấy rất tò
mò, trong lòng của cậu đánh giá thế nào là vĩ đại?"
"Thật ra thì tôi cũng không đủ tư cách để đánh giá ông có vĩ đại hay không."
Karen nói, "Tôi tôn trọng sự lựa chọn của ông."
"Hả, chỉ là tán gẫu mà thôi, muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó đây, không cần
thiết phải mập mờ như vậy đâu."
"Được rồi, sự vĩ đại trong lòng của tôi, biết nói như thế nào đây, đại loại là hy
sinh và dâng hiến bản thân mình vì người khác, đây thật sự là một việc rất khó
để thực hiện, người có thể làm được, tôi cảm thấy họ thật vĩ đại."
"Cụ thể thêm một chút xem nào?" Lão Saman hỏi.
"Tôi từng trông thấy những kẻ hành hương thành kính đi trên vách núi gập
ghềnh, quần áo của bọn họ tả tơi, trong lòng bọn họ thanh tịnh và an nhiên, bọn
họ đi bộ về nơi thánh địa mà mình tín ngưỡng."
"Cậu cảm thấy, bọn họ là vĩ đại?"
"Không, tôi cảm thấy những người sửa đường trên ngọn núi gập ghềnh này thật
vĩ đại."
Lão Saman sửng sốt một chút, lập tức bỗng hiểu ra, cười nói: "Ta giống như đã
hiểu được, thật ra, lúc cậu hỏi thăm ân cần Thần Trật Tự trước mặt ta, ta đã hiểu
ra được, nội tâm của cậu rất khinh thường đối với thế giới tín ngưỡng."
Karen lắc đầu, nói:
"Không có."
"Không có?"
"Tôi cảm thấy tín ngưỡng, ngoại trừ tác dụng làm cho lòng của chúng ta thanh
thản, càng có tác dụng dẫn dắt hành vi của chúng ta;
Tóm lại, nhận biệt sự vật và hành vi của bản thân nên kết hợp với nhau.
Nếu không, nếu như tín ngưỡng chỉ để cho bản thân chúng ta say mê và đắm
chìm trong nó..."
Karen giơ ngón giữa đang kẹp điếu thuốc lên,
"Có gì khác nhau với nicotin trong điếu thuốc này chứ?"
Lão Saman trầm mặc.
Cả hai người im lặng mà hút thuốc.
Karen hút hai cái rồi vứt điếu thuốc xuống đưới đất, giẫm lên.
Lão Saman thì hút cho đến phần đầu lọc, mới thuận tay vứt xuống.
"Nếu như ta có thể biết cậu sớm một chút, thì sẽ thú vị biết bao, nhưng mà, ta
vẫn lựa chọn tự kết thúc đời mình vào ngày đàm phán kết thúc."
"Tôi đã nói rồi, tôi tôn trọng sự lựa chọn của ông."
Karen đứng người lên, chuẩn bị rời đi.
Lão Saman lúc này mở miệng hỏi: "Cho nên, thứ mà cậu tín ngưỡng là Thần
Trật Tự, mà không phải là Thần Trật Tự?"
Karen dừng bước lại, có chút ngẩng đầu, sau đó nhún vai:
"Có một vấn đề, tôi đã suy ngẫm thật lâu, nhưng vẫn không thể tìm ra được đáp
án."
"Vấn đề gì?"
"Ở trên Trật tự, có thêm một vị thần, vậy có tác dụng gì?"
"A... Ha!"
Lão Saman nở nụ cười, cười đến nỗi muốn lấy mu bàn tay lau nước mắt tràn ra.
Karen khoát khoát tay,
Nói:
"Gặp lại lúc tang lễ."
Chờ đến sau khi Karen lái xe rời khỏi, Lão Saman lại ngồi xuống lại trên bậc
thang một lần nữa, Karen để gói thuốc lá và bật lửa lại cho ông ta, một mình
ông ta ngồi đó, hút liên tục ba điếu thuốc.
Rốt cục, từ trong bóng tối, một bóng người quen thuộc bước ra.
"Anh đang cố ý tránh mặt cậu ta à?" Lão Saman hỏi.
"Không có, ta chỉ vì xử lý vài chuyện liên quan đến nhiệm vụ sắp đến, cho nên
đến trễ."
"Vậy anh đã ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
"Để ta lấy thêm một ít than đá, tên nhóc kia nói, cái nồi lẩu này có thể nấu thêm
lần thứ hai, nếu anh không chê có nước bọt thì cứ ăn thôi, đúng, tên nhóc kia
còn đem đến một cái dụng cụ ăn rất thú vị, rất thích hợp để ăn lẩu."
"Ta cũng không ngại."
Neo ngồi xuống bên cạnh nồi lẩu, Lão Saman lại bưng ra một ít đồ ăn cho Neo
nhúng.
"Đêm nay tên nhóc kia có nói với ta vài lời nghe rất hay ho."
"Cậu ta luôn là người có thể nói ra những lời thú vị, bởi vì cậu ta chính là một
người rất thú vị."
"Đúng vậy a, cậu ta nói rằng cậu ta không tin vào Thần Trật Tự."
"À."
"Ồ? Chỉ một tiếng à thôi sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Ta cảm thấy anh phải có thêm vài cái phản ứng khác chứ."