Karen rút lại thanh kiếm gác trên vai của Gray, Gray cười cười, giơ lên hai tay
của mình: "Đây quả thật không biết phải đánh làm sao."
"Là do sự chỉ dạy rất tốt của ngài." Karen nói.
"Da mặt của ta phải dày đến mức độ nào để có thể phun ra một câu là: Ta cảm
thấy rất vui mừng."
"Thật ra mà nói thì nếu đánh lại một lần nữa thì sẽ không giống như vậy." Karen
nói.
Bởi vì Gray giống như là một vị sát thủ, chủ động cận chiến so sức mạnh với
Karen, một là do hắn phán đoán sai khả năng phòng ngự lúc này của Áo Giáp
Hải Thần, đòn tấn công không thể ảnh hưởng đến Karen, thứ hai là do không
ngờ tới việc năng lượng thuộc tính Hỏa trong người Karen có thể nung nóng
cây thương mà hắn đang cầm.
Nếu như hắn sử dụng khẩu súng lục của mình thì cũng sẽ không giống vậy;
Lại nếu như hắn có thể biết trước mà tránh đi những điểm này, lựa chọn chiến
đấu lại với Karen một lần nữa thì có thể sẽ chống cự được trong một khoảng
thời gian rất lâu, ít nhất cũng sẽ không bị tước vũ khí một cách đơn giản như
vừa nãy.
"Nếu như là lần đầu chiến đấu, phân định sống chết, ta đã chết rồi, ta rất chờ
mong được nhìn cậu và đội trưởng chiến đấu với nhau." Sau đó, Gray quay
người, nhìn về phía bên dưới, lại nhìn về Wind đang lùi về sâu trong đám người,
hét lên:
"Wind, đến lượt cậu lên trao đổi kìa!"
Wind vốn đang muốn né tránh lần này, trên mặt nở nụ cười, vẫn là nhảy lên trên
võ đài, quay người về phía Gray, không khỏi nhỏ giọng mà mắng:
" Làm khó cho anh rồi, giữ bí mật lâu như vậy, thế mà luôn ở đây mà học trộm."
"..." Gray.
Gray rất muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì
chính hắn đều cảm thấy việc này rất hoang đường, cũng không mong rằng
người khác có thể tin tưởng.
Cũng không thể nói, lúc lần đầu chiến đấu, ngay cả tư thế cầm kiếm của Karen
cũng không đúng tiêu chuẩn a?
Winde cúi đầu một chút về phía Karen, Karen cũng cúi đầu trả lễ.
Lập tức, thân hình Wind hóa thành một làn sương mù màu xám, bắt đầu lượn lờ
trong khu vực võ đài, hắn ta quen dùng chiêu này trong lúc chiến đấu, dùng tốc
độ tuyệt đối để quấy rối đối phương, còn nữa, có ví dụ của Gray ở trước mắt,
hắn cũng không dám mạo hiểm mà chiến đấu giáp lá cà.
Thấy cảnh này, Karen cũng không sử dụng thuật pháp mà mình tiện đường học
được khi ăn mì lúc trưa.
Võ đài cũng chỉ lớn như thế, không phải sao?
Karen bắt đầu ngâm xướng: "Trật tự —— Bức tường bảo hộ!"
"Ông!"
Một vách tường to lớn xuất hiện trên võ đài, nhưng Wind trực tiếp lách qua.
"Cậu ta đang muốn làm gì thế?" Kunxi nghi ngờ nói.
Gray vừa mới bước xuống từ võ đài, đứng bên cạnh nói: "Lôi đài chỉ có rộng có
bấy nhiêu đó, cậu ta đang muốn dùng các bức tường để thu hẹp lại không gian
di chuyển của Wind."
"Có thể làm được à? Vậy thì phải triệu hồi ra bao nhiêu bức tường mới được,
sức mạnh linh tính có đủ không?" Kunxi hỏi.
Nghe được vấn đề này, khóe miệng của Gray giật giật.
Hỏi sức mạnh linh tính của cậu ta có đủ hay không à?
Gray thật đúng là không cách nào trả lời vấn đề này, bởi vì ngoại trừ mấy ngày
đầu tiên, mấy ngày còn lại sau này Gray đều bị ưu thế về sức mạnh linh tính
vượt trội của Karen nghiền ép dưới đất đến nỗi chỉ cảm thấy sự tuyệt vọng và
bất lực khắc sâu trong lòng.
Mới đầu, Wind cũng không biết Karen đang muốn làm gì.
Cho đến khi, bức tường thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm... Bức tường bảo vệ thứ
mười hai xuất hiện, Wind rốt cục phát hiện ra vấn đề.
Hắn thử dùng sức mạnh của mình để phá hủy những bức tường này, nhưng cái
thuật pháp sơ cấp có thể học được từ lúc thần bộc kia, vào thời điểm này lại
kiên cố đến mức làm cho Wind cảm thấy tuyệt vọng, dao găm của hắn đang
không ngừng chém qua chém lại, lại từ đầu đến cuối không có cách nào phá vỡ
ra một khe hở.
Nếu như Wind biết trước đây có một vị Thuật Pháp Quan triệu hồi ra hai bộ
xương khô dùng lưỡi hái mà chém mạnh vào trên mấy bức tường này cũng
không phá hủy được chứng thì trong lòng của hắn chắc sẽ cảm thấy dễ chịu hơn
một chút.
Mười hai bức tường bảo hộ xuất hiện, phong tỏa toàn bộ không gian còn lại trên
võ đài.
Sau đó, Karen giơ lên thanh kiếm dài, chuẩn bị bắt cá.
Thấy thế, Wind không chọn việc rời đi võ đài mà nhận thua một cách có phong
độ, mà là xuất hiện tại chỗ, giơ hai tay lên, dùng cách thức thẳng thắn nhất mà
nói:
"Ta thua rồi."
Ngay sau đó, Wind còn bổ sung thêm một câu:
"Cậu đang bắt nạt người khác đấy."
Karen phất tay, dỡ bỏ tất cả bức tường đã triệu hồi.
Trận chiến giao hữu này dùng phương thức rất hòa bình mà kết thúc.
Karen cười cười: "Đây không phải là chiến đấu thực tế, nếu thực chiến thì chắc
chắn tôi không bắt anh được."
Wind cũng không quan tâm đến chút mặt mũi này, nói thẳng: "Nhưng tôi cũng
không dám tới gần cậu."
Lập tức, Winde quay người mặt nhìn về phía các đội viên đang đứng ở dưới, nói
lớn:
"Các người có thể hoan hô, bởi vì thực lực của tiểu độ chúng ta, bởi vì sự gia
nhập của Karen mà trở nên càng thêm mạnh mẽ!"
Mọi người ngay từ đầu đều chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không ai ghen
ghét gì, người thua, cũng nhận thua rất dứt khoát, không cảm thấy tức giận chút
nào.
Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, chỉ có những con chó săn dẫn đầu
càng mạnh mẽ, những con chó săn theo sau như bọn họ, mới có thể có cơ hội ăn
thêm nhiều thịt, có thêm nhiều tài nguyên để dùng!
Bọn họ sẽ chỉ vì thế mà cảm thấy vui vẻ, vì thế mà cảm thấy kích động, ai
không muốn mình tham gia vào một tiểu đội có sức cạnh tranh càng mạnh hơn?
Chỉ có kẻ ngu mới thấy không vui!
Cho nên, tất cả mọi người phía dưới đều giơ hai tay lên, bắt đầu nhiệt liệt reo
hò.
...
Bên ngoài nhà máy, một chiếc xe ngừng lại, lái xe là Richard.
Neo ngồi ở vị trí kế bên ghế lái chỉ chỉ vào bên trong,
Nói:
"Xuống xe đi, ta mang cậu vào gặp thành viên trong tiểu đội."
Vẻ mặt Richard kích động liều mạng mà gật đầu:
"Được rồi, đội trưởng, tôi... Tôi... Tôi vẫn luôn mong chờ khoảnh khắc này!"