Lần nữa ngủ đến trưa mới tỉnh, Karen nằm ở trên giường mở to mắt một hồi,
sức hấp dẫn của giường thường thể hiện ra mạnh nhất vào hai thời điểm, lúc
vừa nằm xuống và lúc chuẩn bị rời giường.
Đồng hồ treo tường đã điểm mười hai giờ, Karen rời giường, sau khi vọt vào
phòng tắm để rửa mặt, đầu tiên đi vào phòng sách, từ trên bàn sách cầm lấy một
cuốn bút ký, phía trên là hai thuật pháp 【 Khói Đen Hành Trình 】 cùng 【
Quạ giấy đen 】, độ khó của hai loại thuật pháp này cũng không cao, đến một
giai đoạn đặc biệt sẽ có thể học được, còn bây giờ Karen thì học thuật pháp
vượt cấp.
Thời tiết hôm nay rất tốt, mùa mưa của Wien đã kết thúc.
Sau đó, Wien sẽ chào đón một khoảng thời gian ấm áp vui vẻ nhất trong năm,
mà người Wien cũng giống như những tấm chăn mền, sẽ nắm bắt khoảng thời
gian quý báu này mà ra ngoài “phơi” mình nhiều một chút, lưu giữ càng nhiều
ký ức về khoảng thời gian đẹp đẽ này trước khi thời tiết âm ưu và lạnh lẽo của
những ngày thu đến.
Pall đang ngồi trên đu dây trong sân, Kevin thì ở phía sau đẩy giúp.
Ở trong phòng của Dora và Doreen, có một âm thanh nữ lạ lẫm truyền ra ngoài,
chắc là gia sư đang trong giờ dạy, nhưng những ngày này Karen vẫn luôn về
nhà muộn cho nên vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.
Chỉ là chuyện trong nhà có Alfred phụ trách, Karen cũng rất yên tâm.
Đi vào phòng bếp, Karen phát hiện nguyên liệu nấu ăn mà mình yêu cầu hôm
qua đã được chuẩn bị xong, mấy hôm nay thường vào lúc giữa trưa, Healy đều
sẽ chuẩn bị cho mình một bữa ăn rất thịnh soạn;
Nhưng cái này dù sao cũng là "Bữa sáng" của mình, mặc dù bị dời đến lúc bữa
trưa, số lần càng nhiều, mỗi lần thức giấc đều phải ăn mấy món nhiều dầu mỡ
khiến cho cơ thể cũng có chút không thoải mái.
Karen bắt đầu ở bắc nồi lên bếp nấu nước, cầm lấy một cái bát bên cạnh, thái
nhỏ hành và rau thơm bỏ vào trong cùng với một chút tiêu và muối, lại đổ thêm
một chút xì dầu;
Karen cũng không quá hài lòng với cái loại xì dầu này, hương vị cũng khá giống
với tương của người Wien, chỉ là Karen bảo Healy giúp mình pha loãng ra một
chút.
Cuối cùng, Karen múc thêm một muỗng nhỏ mỡ heo bỏ vào trong, một bát mỡ
heo này là anh dành thời gian làm, Karen phát hiện dù mình cũng không ăn
được mấy lần, nhưng chén này đã vơi đi phân nửa.
Lúc này, Karen trông thấy trên hàng gia vị còn có một cái bát tương tự, mở cái
nắp ra mà xem, lại phát hiện bên trong cũng là một chén mỡ heo lớn, nhưng là
màu vàng vàng.
Pall và Kevin được cho cái gì thì ăn cái đó, bọn chúng cũng không có khả năng
tự mình nấu ăn;
Healy và phu nhân Lake vẫn nấu cơm theo thói quen truyền thống, cho nên, chỉ
có Alfred dùng đến thứ này.
Về mặt khẩu vị ăn uống, Alfred là hoàn toàn dựa theo mình, cái này thật ra cũng
không phải là để nịnh nọt, mà là anh ta thật sự yêu thích khẩu vị của Karen.
Chỉ là rất đang tiếc rằng mỡ heo mà anh ta thử làm hình như đã thất bại.
Karen cười cười, dùng thìa múc nước sôi đổ vào trong bát, để cho gia vị hòa
vào nhau, sau đó đem mì sợi đổ vào trong nồi, bởi vì sợi mì mỏng, cho nên chỉ
nấu không đến nửa phút thì Karen đã vớt ra chén.
Một phần mì Dương Xuân phiên bản đơn giản, cứ như vậy đã hoàn thành.
Karen bưng bát mì ra bàn ăn nhỏ trong bếp, lại múc thêm hai muỗng ớt bỏ vào
trong, anh ta thích ăn cay, nhưng bỏ dầu ớt vào trong mì Dương Xuân cũng
không hợp, lượng dầu trong dầu ớt sẽ làm cho nước mì vốn đang trong sẽ nổi
đầy váng dầu.
Sau khi trộn lên vài lần, Karen bắt đầu ăn "Bữa sáng" của mình, vừa ăn vừa
ngồi xem bút ký về hai loại thuật pháp.
Mì và nước lèo đều ăn xong, có chút vẫn chưa thỏa mãn, nhưng sức ăn cũng
không còn đủ để ăn thêm một bát nữa.
Liên tưởng đến sức ăn kinh khủng của Ophelia, Karen cảm thấy mình chắc cần
phải tìm cách tăng cường thể chất bản thân lên một chút nữa?
Thể chất của mình bây giờ cũng không được cân đối so với dung tích chứa đựng
năng lượng linh tính không lồ giống như một cái đập nước của mình, thể chất
bây giờ cũng chỉ có thể xem như một người bình thường, đây là nhờ vào kết quả
của quá trình không ngừng điều dưỡng và chăm sóc của mình.
Có trời mới biết tên “Karen bệnh tự kỷ”, đã làm cho cái cơ thể này bị thiếu hụt
đến chừng nào.
Nghĩ đến vị thuật pháp quan đại nhân Eisen kia ngay cả với con trai của mình
cũng có thể gặp rào cản giao tiếp thì đúng quả thật là cháu trai giống cậu.
"Thiếu gia, có điện thoại gọi tới, là ngài Marlow." Alfred bẩm báo nói.
"Ừm, được rồi."
Karen đứng dậy, đi nhận điện thoại.
Hôm qua vốn đã hẹn giờ gặp xong, bởi vì cao ốc giáo vụ gặp phải sự cố nên
phải hủy bỏ, cũng không phải là Marlow nôn nóng đến mức lập tức muốn hẹn
lại vào ngày hôm nay, mà là đêm nay là một buổi gặp mặt chính thức do chính
đội trưởng tổ chức, cho nên Marlow muốn hẹn mọi người buổi chiều đến sớm
một chút.
Karen đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Karen nghĩ thầm: Đội trưởng tổ chức gặp mặt chính
thức à, là vì muốn giới thiệu Richard là thành viên mới gia nhập vào tiểu đội
sao?
Ý nghĩ này vừa hiện ra, Karen đã tự mình lắc đầu: Khả năng cũng không cao,
đội trưởng không có khả năng nể mặt đứa em họ kia của mình đến vậy, cậu ta
cũng không xứng với đãi ngộ này.
Đội trưởng có thể bởi vì gia thế của cậu ta cho nên mới đồng ý để cho cậu ta trở
thành đội viên ngoài biên chế, nhưng tuyệt đối sẽ không xem cậu ta giống như
tổ tiên mà đi cúng bái, Neo có nhiều kinh nghiệm quản lý tiểu đội sẽ không
phạm vào loại sai lầm có thể làm tiểu đội mất đoàn kết như vậy.
Cho nên... Là sắp có nhiệm vụ mới rồi sao?
Karen có chút buồn rầu, phiếu điểm mà lần trước mình kiếm được, vẫn còn
chưa xài được bao nhiêu đâu.
Chỉ có thể nói, sau khi gia nhập vào trong tiểu đội của Neo, thì thu nhập trung
bình của mình bỗng nhiên tăng mạnh, dư sức bao đủ chi tiêu mỗi tháng của
Dora và Doreen, cũng dư sức bao luôn chi tiêu dành cho vật liệu cần thiết hàng
ngày của Pall, Kevin và Alfred.