Số 13 Phố Mink

Chương 639: Mẹ của Karen (3)




Thấy Karen phản ứng nhạt nhẽo, Richard cũng không tức giận, ngược lại chủ

động nhích gần qua phía Karen, nhỏ giọng nói: "Anh bạn, a không, Karen,

người lớn trong nhà cậu giữ chức vụ gì?"

"Vì sao hỏi tôi việc này?"

"Muốn kết giao người bạn như anh chứ sao nữa."

"Vậy thì là tôi với cao cậu rồi."

"Hứ, còn giữ bí mật với tôi à." Richard phun ra một vòng khói tròn, ném đầu lọc

thuốc còn lại xuống dưới đất, lại lấy thêm một điếu từ trong gói thuốc rồi châm

lên, đồng thời hỏi Karen, "Anh không hút thuốc lá thì mang theo gói thuốc với

bật lửa để làm gì?"

"Là để chuẩn bị cho loại người như cậu đấy."

"Phụt, a a a a, ha ha ha ha ha."

Richard cười phá lên.

Karen cũng không biết hắn ta đến cùng đang cười vì cái gì.

Phía trước, Karen trông thấy từng tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật tiến vào canh giữ

nơi này, bắt đầu tiến hành duy trì trật tự xung quanh, cho dù là cục cảnh sát ở

tòa nhà ngay phía trước, nhưng xung quanh cũng không tìm thấy bóng dáng của

bất cứ cảnh sát nào, lực lượng của thế tục không cách nào tiến vào nơi đây.

Chỉ là, Karen không nhìn thấy bóng dáng tiểu đội của mình, sớm biết thì lần

trước không nên trả cái vỏ sò kia lại cho Fanny, nhưng bữa tiệc đêm nay chắc

chắn sẽ bị hủy bỏ, xảy ra chuyện lớn như vậy ở cao ốc giáo vụ, tiểu đội của

mình chắc chắn cũng không thể ngồi không.

Lúc này, Karen cảm giác được phía sau mình xuất hiện một bóng người, anh

quay đầu nhìn lại về phía sau, trông thấy một người phụ nữ gương mặt lạnh

lùng mặc thần bào đang đứng sau lưng mình.

Đường vân trên thần bào của người phụ nữ cho thấy thân phận của bà ta là

Thuật Phán Quan.

Karen lập tức đứng người lên, hành lễ với bà ta: "Thưa đại nhân."

"Cô?"

Richard đứng dậy hô, đồng thời vứt điếu thuốc vừa châm xong lúc nãy xuống

dướt đấtt.

"Cháu không sao chứ?"

"Không có việc gì, không có việc gì, cô à, cha cháu bên kia."

"Cô biết." Người phụ nữ dời ánh mắt sang Karen, "Thân phận của ngươi là."

"Thuộc hạ là thần bộc dưới quyền của Thẩm phán quan Pavaro, Karen. Silva."

Karen còn có một thân phận nữa là thành viên của tiểu đội Đòn Roi Trật Tự,

nhưng anh vẫn lựa chọn nói ra thân phận thần bộc, bởi vì cái thân phận này

đồng nghĩa với: Hiền lành và vô hại.

"Ha ha, cô à, anh ta là bạn mới của cháu." Nói xong, Richard còn tiến đến trước

nhìn Karen, lại nhìn cô của mình mà nói, "Vừa nãy cùng cháu khiêng cáng cứu

thương, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đẹp trai, đúng không, cũng đẹp trai như dượng

lúc còn trẻ."

"Cháu có thể nói với mẹ mình, cũng đẹp trai giống như cha cháu lúc nhỏ."

"Không thể nói như vậy, dung mạo của cha cháu cũng không dễ nhìn, nếu

không thì mẹ cũng không thà ở lại thành phố Sangpu hơn là triệu hồi đến đây, là

do chê dáng vẻ của cha cháu qua xấu"

"Cô sẽ đem lời tán dương của cháu dành cho cha mình, nói cho ông ấy biết."

"Cháu cũng không sợ đâu, cô thương cháu nhất mà."

"Lần sau nếu không có việc gì, không nên chạy loạn khắp nơi, rất nguy hiểm,

dạo này có rất nhiều việc xãy ra, ở ngoài rất nguy hiểm."

"Cháu chỉ tiện đường đến đây lãnh tiền trợ cấp rồi mua cho cô vài món trang

sức thôi mà, không phải sinh nhật của cô cũng sắp đến rồi hay sao."

Ánh mắt của người phụ nữ nhìn về phía nơi xa, nói: "Cháu về sớm một chút, cô

còn có việc cần làm."

Nói xong, bóng dáng bà ta hóa thành luồng khói đen bay về hướng cha của

Richard.

"Anh có lái xe tới không?" Richard hỏi Karen.

"Ừm."

"Vậy thì tốt tốt, xung quanh chắc chắn cũng đã bị phong tỏa, tôi không bắt xe

được."

Karen chỉ chỉ về đằng xa, nói: "Cậu có thể chạy xa một chút là có thể bắt được

xe."

"Tôi nói này, vừa nãy anh cung kính với cô của tôi như vậy, làm sao đối xử với

tôi lại tùy tiện thế?"

"Bởi vì chúng ta đều là thần bộc."

"Tôi đã nói rồi, tôi là thần mục."

"Tôi chỉ nhìn vào giấy chứng nhận."

"Ai nha, thật là." Richard trực tiếp đi lên khoác bả vai Karen, "Chở tôi về nhà

đi, mệt mỏi quá, không muốn cuốc bộ."

Karen hơi nghi ngờ mà nhìn cậu ta một chút, hỏi: "Chúng ta chỉ vừa cùng nhau

khiêng cáng cứu thương mà thôi."

"Tôi cũng không biết vì cái gì, tôi cảm thấy rất thân thiết đối với anh, a, xin anh

cứ yên tâm, tôi có bạn gái, cho nên, không phải loại thân thiết kia đâu."

"Nhà cậu ở đâu?"

"Phố Bạch Lộc, cách nơi này cũng không xa lắm, tôi mời anh vào nhà uống cà

phê."

Karen không đáp ứng mà đi về hướng xe của mình, Richard cũng đi theo tới,

chờ sau khi Karen ngồi vào sau vô lăng, hắn cũng rất tự nhiên mà ngồi vào ghế

lái phụ.

Richard cười nói: "Đương nhiên, nếu như anh muốn mời tôi đến nhà uống cà

phê cũng được, tôi rất sẵn lòng."

Karen có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, bình thường mà nói, người khác phải đi

nịnh bợ loại công tử này mới đúng, kết quả tên này không biết vì sao lại dính

vào mình.

Không có cách, Karen chỉ có thể lái xe đến phố Bạch Lộc, Richard chỉ vào

hướng nhà của mình, là một căn biệt thự, xe có thể trực tiếp chạy vào gara dưới

tầng hầm.

"Bạn bè tới chơi, chắc chắn phải vào trong nhà ngồi một chút, không phải sao?"

Richard giúp Karen tắt máy xe.

Karen do dự một chút, vẫn là bước xuống xe, đi theo Richard từ nhà để xe đi lên

cầu thang tới phòng khách, bố trí của phòng khách rất hoài cổ, bày biện cũng rất

có phong cách.

"Muốn uống chút gì đó không?"

"Nước đá."

"Được rồi, chờ một lát." Richard đi vào phòng bếp, một căn biệt thự lớn như

vậy, tựa như cũng không có hầu gái, nhưng là vài chỗ trong nhà có đặt mấy bức

tượng, tạo một cảm giác đặc biệt cho Karen, chắc là trận pháp phòng ngự, nếu

như không có Richard dẫn đường, tự mình bước vào đây, rất có thể sẽ gặp phải

tấn công từ trận pháp.

Karen đi đến trong phòng khách, bức tường phía trên lò sưởi có đặt một khung

hình gia đình rất to.

Ảnh chụp cũng đã có tuổi rồi, bên trong cũng không có Richard, mà là một ông

lão đang ngồi, đằng sau có hai nữ một nam đang đứng, chắc hẳn là con cái của

ông ta, người đàn ông dáng dấp rất giống với Richard, chắc là cha của Richard,

người nữ bên phải ngoài cùng, là bộ dáng lúc còn trẻ của vị Thuật Pháp Quan

lúc nãy.

Nhưng, người nữ ở phía bên trái kia...

Karen xích lại gần, cẩn thận quan sát, anh cảm thấy có chút quen mắt.

Nhìn một chút, trong đầu Karen bỗng nhiên hiện lại một cảnh tượng, đó là lúc

Ranedal muốn cướp đoạt cơ thể này, mình tiến vào một "Giấc mộng", trong giấc

mộng đó, có một nam một nữ nằm kế bên người mình, chính là bởi vì hai người

này bảo vệ cho mình, mới giúp mình không bị Ranedal cướp đoạt cơ thể thành

công.

Mà người phụ nữ ở bên trái trong bức ảnh này, cùng với người phụ nữ trong

giấc mơ của mình, dáng vẻ giống nhau như đúc.

"Tôi cũng không biết vì cái gì, tôi cảm thấy anh rất thân thiết."

Bên tai Karen vọng lại câu nói lúc nãy của Richard, lúc ấy anh còn cảm thấy

đầu óc của tên công tử này có phải bị bệnh rồi hay không.

Bây giờ Karen mới ý thức được, đầu óc của cậu ta không bị bệnh, cảm giác thân

thiết đó, quả thực cũng có nguyên nhân, chỉ là bản thân cậu ta cũng không biết

vì sao.

Bởi vì,

Cậu ta là em họ của mình.