Số 13 Phố Mink

Chương 629: Khế ước cộng sinh! (2)




“Fanny.”

“Vâng, đội trưởng.”

“Tài sản của Tiles, chia cho tiểu đội Gendi đi.”

“Vâng, đội trưởng.” Fanny trả lời trước, sau đó hỏi: “Nhưng không phải là

chúng ta không để lọt cái gì sao?”

Neo nhìn Karen một cái, nói: “Vị trí ẩn giấu tài sản của Zich ta đã tìm được rồi,

phần đó là của tiểu đội chúng ta.”

“Ha ha, vẫn là đội trưởng lợi hại!” Marlow cười nói.

Khuôn mặt Wind cũng nở nụ cười.

“Ngoài ra, còn có một chuyện, điều chỉnh lại thứ tự danh sách chiến đấu trong

đội, sau khi này làm kế hoạch tác chiến, Karen được xếp thứ hai trong danh

sách đội.”

Ánh mắt của ba người Fanny đều dừng ở trên người Karen.

Xếp thứ nhất trong đội chính là đội trưởng, anh ta vĩnh viễn là người mạnh nhất

trong tiểu đội, đây là điều mà tất cả mọi người đều quen thuộc và công nhận.

Xếp thứ hai vốn là hai người, lần lượt là Wind và Gray, hai người này vẫn luôn

là hai người sức chiến đấu cá thể mạnh nhất tiểu đội, dưới đội trưởng, bây giờ,

phải đổi thành ba người.

Loại sắp xếp thứ tự này, khi kiểm kê chiến lợi phẩm sẽ có được một phần tỷ lệ

nhiều hơn, ví dụ như có thể nhiều thêm một ít phiếu điểm.

Nếu tiểu đội có được một số thánh khí và nguyên liệu, khi trong đội không chỉ

có một người đề xuất cần thứ này, mặc định người xếp thứ tự cao sẽ có được.

Nhưng không ai vì ưu đãi này mà chủ động điều chỉnh thứ tự cao, bởi vì thành

viên xếp thứ hai thường thường sẽ phối hợp với đội trưởng đi gặm cục xương

cứng nhất.

“Đội trưởng, anh phát hiện đội viên ngoài biên chế này ở đâu, ồ, trời ơi, anh ta

còn là đội viên ngoài biên chế.” Marlow vỗ trán: “Điều này khiến tôi cảm thấy

rất ngại.”

Wind trêu chọc nói: “Vậy ngươi có thể chết nhanh lên, để người ta sớm lên vị

trí.”

“Hê, vậy anh cũng phải đợi đội trưởng tìm được một pháp sư đến bàn giao với

tôi mới được.”

Neo uống một ngụm rượu, nói: “Anh ta rất giống tôi.”

Nghe thấy câu này, ánh mắt của những người đang ngồi, kể cả Karen đều thay

đổi.

Neo đặt chén xuống, lại nói: “Tôi chỉ nói giống, đương nhiên chúng tôi không

thể giống nhau.”

Nói xong,

Neo đưa tay nhẹ nhàng gõ bàn, rất nghiêm túc thật thà nói:

“Ngày nhận được điều lệnh, những chèn ép và ràng buộc chúng tôi phải chịu

trước đây, sẽ được cởi trói vào lúc này, mỗi người chúng tôi, đều sẽ có được tài

nguyên tốt hơn và phát triển tốt hơn.

Bây giờ tôi còn muốn bổ sung hai câu;

Câu đầu tiên: tiết tấu này, còn nhanh hơn rất nhiều so với dự liệu của tôi, điều

này, có lẽ các anh đều cảm nhận được, cho nên, đừng ham muốn an nhàn, cố

gắng hết sức nhanh chóng chuyển hóa tài nguyên thu hoạch thành thực lực của

mình.

Câu thứ hai: hy vọng các anh đừng chết, đều tranh thủ sống.”

Marlow giơ chén rượu: “Cạn ly vì sống sót!”

“Cạn ly!”

“Cạn ly!”

Liên hoan kết thúc, Karen đi thanh toán

“83 rael.” Chủ quán nói.

Karen đưa 80 rael.

“Còn 3 rael, không được thiếu!” Chủ quán trừng đỏ mắt, lúc trước ông ta nướng

lạp xưởng bên cạnh, đã mô phỏng mấy lần cảnh thanh toán, ông ta muốn cho

cậu thanh niên không biết thưởng mỹ thực trả giá cho sự nông cạn của anh ta!

Karen rút ra một tờ giá trị 5 rael đưa cho chủ quán, chủ quán định tìm tiền lẻ.

“Không cần trả lại.” Karen cười nói: “Bởi vì thật sự rất khó ăn.”

“…” Chủ quán.

Karen đi đến xe của mình, đặt kiếm Lưu Tư vào trong hộp kiếm, lúc này, Wind

xuất hiện bên cạnh anh.

“Cần tôi đưa anh về không?” Karen hỏi.

“Không cần, xe của tôi vẫn đậu ở chỗ kia.” Wind nhìn Karen: “Ta nghe nói thời

gian trước anh vẫn luôn giao lưu với Gray?”

“Là anh Gray vẫn luôn dạy tôi kỹ xảo đánh cận chiến.”

“Anh ta dạy anh?” Wind có chút nghi hoặc, bởi vì anh ta không cảm thấy chỉ

một tuần có thể dạy dỗ được cái gì.

“Đúng vậy, anh Gray giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Phải biết rằng, trước đây, thậm chí Karen còn không biết tư thế cầm kiếm chuẩn

xác.

Bây giờ Wind xác định Karen chỉ đang nói lời khách sáo, anh ta cười nói: “Sau

này có cơ hội, chúng ta cũng có thể giao lưu một chút.”

“Được, cám ơn anh, anh Wind.”

“Ừm, được.”

Wind quay người bỏ đi, anh ta rất hài lòng với thái độ của Karen, tuy còn trẻ

nhưng không kiêu.

Karen ngồi vào trong xe, vẫn chưa khởi động xe, một khác chiếc xe dừng bên

cạnh xe của Karen:

“He, anh bạn.”

Marlow ném cho Karen một cây xì gà đã cắt sẵn.

“Anh có hứng thú với trận pháp không?” Marlow hỏi: “Nếu anh có hứng thú,

tôi nghĩ tôi có thể…”

“Anh Marlow.” Karen cắt ngang lời Marlow.

Marlow cho rằng Karen không có hứng thú, chỉ ngượng ngùng nói: “Không có

hứng thú cũng không sao, dù sao chuyện trận pháp cần phải giao cho người

chuyên nghiệp…”

“Chỗ tôi có ghi chép về trận pháp bút ký, bên trong có không ít trận pháp của

giáo hội.”

“Ừm, ừm? Ừm!”

Ánh mắt của Marlow lập tức chừng nhìn thẳng.

Ông Hoven đã cho mình một bộ ghi chép trận pháp, bình thường mình cũng

nghiên cứu học tập một chút, chủ yếu vẫn là Alfred đang học, mình có thể cho

Alfred chỉnh lý ra một số trận pháp thích hợp làm món quà tặng cho người

khác.

“Có thể sao, à, tôi nói là, tôi có thể…”

“Khoảng thời gian nữa tôi sẽ tặng cho anh Marlow.”

“Việc này, thật không, ha ha, tôi nói là, tôi sẽ đưa anh phiếu điểm làm thù lao.”

“Không cần thù lao, giữa đồng đội, đây là việc nên làm.”

“Được, mấy ngày nữa lại liên lạc, phương thức liên hệ của anh, ồ, không có gì,

tôi có thể tìm Fanny, mấy ngày nữa tôi hẹn anh ra ngoài ăn cơm, nếu anh có thời

gian.”

“Được, anh Marlow.”

Marlow lái xe rời đi.

Karen lại ngồi ở trong xe đợi một lúc, thấy không có người khác đến tìm mình

nói chuyện, mới lái xe rời đi.

Trên đường, Karen vốn luôn bình tĩnh khóe miệng không nhịn được hiện ra ý

cười, anh nhìn mình từ trong gương chiếu hậu, nhìn khóe miệng của mình

không kiềm chế được cong lên.

“Niềm vui nhận ra muộn màng sao, Karen, mày chỉ có chút bản lĩnh này.”

Karen nói vậy với bản thân trong gương, sau đó phá lên cười.

Cười một lúc xong, anh mới thở dài nhẹ nhõm.

Anh vẫn đang lái xe, nhưng tay trái cầm vô lăng, tay phải khoác lên tựa lưng

ghế bên cạnh, cửa kính xe bị hạ xuống, gió đêm không ngừng thổi vào từ cửa

kính xe, thổi bay tóc của anh.

Mình không cần phô trương thanh thế,

Cũng không cần bị cho coi trọng tiền đồ tương lai.

Càng không cần gặp phải chuyện gì chỉ có thể giữ vẻ bình tĩnh và ung dung bề

ngoài.

Bởi vì, bắt đầu từ lúc chém cái đầu của phán quyết quan Luke xuống.

Ở thế giới này,

Cuối cùng mình cũng có tư cách đứng vững.

“Dòng họ của tôi là nhân mặc Inmerais, gia tộc của tôi, là thẩm phán thế gia.”