Số 13 Phố Mink

Chương 621: Đến cùng thì ta là ai (1)




"Selena, cái mặt nạ thứ nhất này, được làm từ lúc nào?"

"Từ rất xưa rồi, có khoảng mười năm, có lẽ như còn lâu hơn thế, em vào lúc đó,

cũng không khác với đầu em gặp anh Karen trên tàu điện lắm, lớn bằng em lúc

mà vụ nổ trên tàu điện xảy ra."

Mười năm...

Một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Cho nên, là có người lấy thân phận của Neo, thành lập nên cái tiểu đội Đòn Roi

Kỷ Luật này, tiếp đó lại lấy thân phận của Neo, cùng nhau yêu đương với tiểu

thư Irina, còn chiếm được sự ưu ái từ tiểu thư Irina, nhận được thể chất Dị Ma

khát máu.

Hai mắt của Karen nhắm nghiền, bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng.

Sau đó, anh phát hiện, tên Neo “giả” này, đối xử với mình và đối với bọn người

Fanny trong tiểu đội hẳn là thật.

Bởi vì nếu mang theo bộ mặt nạ này trên người trong một khoảng thời gian đủ

lâu, lâu đến mức đoạn nhân sinh này và gương mặt vốn ban đầu là thoát ly khỏi

nhau, đơn giản là gương mặt này không giống như gương mặt lúc đầu, nhưng

trên thực tế, cuộc đời này vẫn là của anh ta.

Trong đầu Karen hiện ra một câu nói mà Neo vẫn thường hay dùng: Mỗi một

người, đều có bí mật.

Đội trưởng à, đây chính là bí mật của ngài sao?

Karen đột nhiên cảm giác được có chút buồn cười, thế mà mình lại dùng một

cách thức giống nhau, tìm cùng một người, chế tạo một cái mặt nạ có công dụng

tương tự, không biết lúc đội trưởng vừa biết được thân phận của mình, sẽ có

cảm giác như thế nào...

Có phải hay không cũng sẽ cảm thấy rất buồn cười?

Cho nên,

Đội trưởng ngài cũng giống như tôi, cũng không thể công khai thân phận thật sự

của mình sao?

"Selena, chúng ta đi lên trên trước đi, anh của cô không có ở đây, tôi ở lại trong

này quá lâu cũng không được tốt lắm."

"Anh Karen có thích cái gì không, để em gói lại cho anh!"

"Không cần đâu, có thể có may mắn được xuống đây để thưởng thức thì tôi

cũng đã rất thỏa mãn rồi."

"Thật sao, anh Karen cũng không cần phải khách sao với em như thế."

"Lần sau đi, bởi vì cô cũng biết đấy, thứ mà tôi cần đều phải dùng tiền để nhờ

chế tạo, anh của cô bây giờ không có ở đây, lần sau chờ đến khi tôi đến nhờ chế

tạo đồ thì cô ở cạnh bên nói chuyện giúp tôi có được không?"

"Được rồi, anh Karen!"

Karen và Selena cùng đi lên trên, Selena rót một ly cà phê cho Karen.

"Đúng rồi, Selena, cô có biết người lúc trước đã bắt cóc cô để uy hiếp là ai

không?"

"Không biết, hắn ta chỉ bắt em lại, đưa vào trong một căn phòng có đồ ăn thức

uống, sau đó thì đến uy hiếp anh trai của em, chờ đến sau khi anh của em chế

tạo mặt nạ xong thì hắn mới đưa địa chỉ cho anh trai đến đón em về."

"Hắn ta không làm tổn thương cô sao?"

"Cũng không có làm gì, với lại hắn ta sau khi xong việc còn thanh toán một

khoản thù lao rất hậu hĩnh cho anh của em, rất nhiều đồ lưu trữ trong kho và kỹ

thuật chế tác của anh trai em tiến bộ nhanh đến như vậy nguyên nhân cũng

không thể không kể đến việc này.

Cho nên, anh của em cũng chỉ chán ghét hắn ta, cũng bởi vì hắn chán ghét Trật

Tự Thần Giáo, nhưng, cái từ chán ghét này, anh Karen cũng biết đấy, giống như

một cô gái nắm tay đập lên ngực của anh rồi nói:

Chán ghét chán ghét chán ghét!"

Selena nhún vai, tiếp tục nói: "Em cảm thấy tâm lý của anh trai em đối với hắn

ta là như thế đấy."

"Nào có cô em gái nào nói anh trai của mình như vậy đâu."

"Chính là bởi vì là anh em ruột, cho nên mới có thể xem xét rõ ràng hơn nha,

chỉ là anh của em cũng thật sự không biết hắn ta là ai, nhưng chỉ nhớ kỹ rằng

hắn ta từng dùng thuật pháp giam cầm của Trật Tự Thần Giáo, cho nên mới biết

hắn là người của Trật Tự Thần Giáo."

Bởi vì sử dụng qua trật tự thuật pháp, cho nên phán đoán là người của Trật Tự

Thần Giáo?

Câu nói này rơi vào trong lỗ tai của người khác, sẽ cảm thấy đây là một chuyện

quá bình thường, nhưng đối với Karen lại khác biệt, bởi vì chính anh cũng là

một trường hợp ngoại lệ, trước đây không lâu còn bị người ta hiểu lầm.

Cho nên, Karen bắt đầu vô ý mà nghi ngờ, ở mặt này thì đội trưởng Neo phải

chăng cũng giống như mình?

Ví như,

Anh ta thật chất lại là tín đồ của Quang Minh Thần Giáo?

Cho tới nay, anh ta đều đang sử dụng sức mạnh của ánh sáng chuyển đổi thành

sức mạnh của trật tự để ngụy trang bản thân mình?

Nhưng nếu như đúng thật như vậy, thực lực mà Neo bây giờ đang thể hiện ra

bên ngoài, vốn chỉ là một nửa thực lực thật sự của anh ta mà thôi?

Bởi vì chính mình là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt, cho nên lúc mình chuyển

hóa năng lượng ánh sáng, cũng không có hao tổn, Neo thì lại khác, nếu như anh

ta dựa theo thao tác này thì chắc chắn sẽ có hao hụt.

Không,

Cũng không thể tính như còn một nữa.

Bởi vì tín đồ của Quang Minh cũng có hệ thống riêng thuộc về chính họ, Quang

Minh thần giáo cũng đã từng là quái vật khổng lồ đứng sừng sững trên vị trí cao

nhất của các thần giáo chính thống, hệ thống quang minh của chính họ cũng rất

mạnh mẽ, cho nên trong tình huống bình thường, quang minh thần quan cũng sẽ

không đi làm cái việc chuyện hóa sức mạnh tốn công mà không có ích lợi gì.

Nói cách khác, nếu như Neo thật sự là tín đồ quang minh, thực lực mà lúc này

anh ta thể hiện ra, rất có thể chỉ là ba phần thực lực thật sự của anh... Thậm chí

là hai phần.

Karen nhấp một miếng cà phê, không đúng, còn có một vấn đề nữa;

Ai có thể xác định được thực lực hiện tại mà Neo đang thể hiện là giới hạn của

trạng thái này?

Trong đầu Karen hiện lên cảnh Neo đánh giết người đàn ông đầy phù văn trên

người kia, anh ta tựa như là một nhạc công dương cầm đầy thanh lịch, áp chế

tên kia hoàn toàn sít sao.

"Anh Karen đang có tâm sự gì sao?"

"Ừm."

"Ồ, nhưng em cũng không biết làm sao để an ủi anh."

"Ha ha, không cần, trước đây công việc của tôi cũng là an ủi người khác mà, tôi

còn có việc phải đi trước, lúc anh của cô về thì giúp tôi gửi lời hỏi thăm. Mặt

khác, bây giờ tôi đã dọn nhà, để tôi đưa cho cô số điện thoại và địa chỉ mới."

Karen cầm lấy giấy bút trên bàn viết ra địa chỉ và số điện thoại.

"Có rảnh cô có thể tới trong nhà chơi, trong nhà còn có hai cố bé, mọi người có

thể trở thành bạn tốt của nhau."

"A, đã có hai cô bé nữa à, có tính thêm cái chị gái cầm dù che mưa kia không?"

Selena hỏi.

"Nghĩ gì thế, đó là hai đứa con gái của bạn thân tôi, bây giờ tôi đang chăm sóc

cho họ, tình cảnh của bọn họ rất đáng thương, rất nhiều năm trước bị ô uế, rất ít

tiếp xúc với bên ngoài."

"Được rồi, vậy để sau khi em chuẩn bị xong quà tặng sẽ đến thăm họ."

"Trước lúc đến nhớ gọi điện thoại trước, tôi nấu vài món ngon tiếp đón cô."

"Anh Karen cũng không lo lắng chị ấy ghen à?"

"Tôi đã nói trước với cô ấy rồi, có một cô gái rất đáng yêu, cô ấy và anh của cô

đã giúp cho tôi rất nhiều."

"Em rất hối hận khi hỏi về vấn đề này."

Karen đưa thay sờ sờ đầu Selena:

"Cô vẫn còn trẻ."

"Nếu như anh Karen muốn thì em có thể lập tức trở nên trưởng thành hơn."

"Selena, cô có biết sự tôn trọng lớn nhất dành cho tuổi trẻ là gì hay không?"

"Là cái gì?"

"Đó chính là kiên nhẫn thêm một chút với nó."

"Được rồi, anh Karen, em cũng hiểu ý của anh, anh yên tâm đi."

"Tôi đi đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, anh Karen."

Karen đi ra khỏi bảo tàng gốm, quay trở lại bên trong xe của mình, vừa khởi

động xe bỗng nhiên anh ngẩn cả người.

"Đội trưởng, anh ta thật sự ở gần đây sao?"