"A, cậu tín nhiệm ta đến thế sao?" Lão Saman có chút tò mò.
"Chả nhẽ ông rảnh rỗi ăn no không có việc gì làm rồi nên mới đi ly gián tôi và
anh ta?"
Muốn chơi trò châm ngòi ly gián, ít nhất hai bên cũng phải có trọng lượng
tương đương nhau, chênh lệch quá rõ ràng, bị tát một phát là chết thì ly gián có
ý nghĩa gì?
"Tê... Cũng đúng, cậu nói rất có lý." Lão Saman cười cười, "Chỉ là, cậu biết một
điểm rõ ràng nhất là gì hay không?"
"Là cái gì?"
"Cô ấy nằm ở đây, nhưng cậu vẫn còn ngồi ở đây."
Karen trầm mặc.
"Đương nhiên, cậu cũng có thể giải thích rằng cô gái đang nằm ở đây làm hắn ta
thay đổi, từ đó để cậu còn có thể ngồi ở chỗ này, chỉ là sự thay đổi này cũng
không phải chỉ đơn giản là vì cậu mà thôi.
Giống như việc thường xuyên bị chảy máu mũi, vậy thì rất có thể vấn đề cũng
không bắt nguồn từ mũi đâu.
Bất quá ngược lại cũng có một loại khả năng khác, một loại khả năng gần như
chỉ có thể tồn tại trên lý thuyết mà thôi."
"Cái khả năng gì?"
"Thoạt nhìn là bởi vì cô ấy làm cho hắn thay đổi, nhưng trên lý luận thì lúc mà
cô ta xảy ra chuyện, không phải cậu cũng có xuất hiện sao? Mà tên nhóc cậu thì
dáng dấp ngoại hình cũng không tệ chút nào.
Cho nên..."
Trên mặt Lão Saman lộ ra nụ cười chế nhạo:
"Cho nên, có phải bởi vì tiếp xúc với cậu mới làm cho hắn ta thay đổi không."
Karen liếc mắt nhìn Lão Saman: "Chút nữa còn phải ăn bữa khuya đấy, giữ lại
lời để mình ăn ngon miệng một chút."
"Ồ, hoàn toàn chính xác, ta cũng không thích thể loại kia lắm, trong phòng ngủ
dán đầy poster diễn viên nữ phim người lớn có thể chứng minh cho ta."
Karen cũng không thèm đáp lời lại ông ta, mà là yên lặng ngồi nhìn bậc thang;
Lão Saman cũng không nói thêm gì nữa, an tĩnh mà hút tẩu thuốc;
Mãi cho đến khi bóng người của Neo đi đến từ trong màn đêm đằng xa.
Karen đứng người lên, hỏi: "Đội trưởng, bây giờ chuẩn bị bữa ăn khuya chưa?"
"Ừm." Neo nhẹ gật đầu.
Karen đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị.
Chỉ trong chốc lát Karen đã làm xong và bưng ra, bữa ăn khuya rất đơn giản, ba
chén mì rưới dầu lớn, mì sợi là tự mình đem đến, nguyên liệu khác trong phòng
bếp cũng có.
Ba người cùng ngồi vào trên cái bàn ăn nhỏ, bắt đầu ăn mì.
Lão Saman chủ động mở miệng nói: "Tên nhóc này đồng ý với ta rồi, sau này
mỗi tối đều sẽ đến đây nấu cơm."
Neo nhẹ gật đầu, nói: "Trước lúc giết cầm thì phải đút cho nó ăn nhiều một
chút."
Lão Saman dùng đầu lưỡi liếm liếm răng, bờ môi không ngừng nhép nhép về
phía Neo, im lặng mắng vài lời thô tục.
Neo lơ đễnh, tiếp tục ăn mì.
Sau khi ăn xong, Neo đứng người lên, nhìn về phía Karen: "Có muốn cùng về
chung luôn không?"
"Được rồi, đội trưởng, để tôi đưa ngài."
Karen chuẩn bị ngồi vào trước vô lăng, lại trông thấy Neo đã ngồi vào đó trước,
Karen chỉ có thể quay trở về phía bên còn lại, ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế.
Sau khi Neo lái xe rời khỏi, Lão Saman đi tới, đóng lại cổng sắt đã rỉ sét của
nghĩa trang, sau đó vuốt vuốt bụng của mình: "Mì ăn cũng rất ngon, chỉ có điều
là ăn chưa no, tên nhóc thối kia cũng không biết nấu nhiều một chút."
Dọn dẹp chén đĩa trên bàn, Lão Saman quay trở lại phòng bếp, trông thấy trong
phòng bếp còn có để một bát mì rưới dầu, bên cạnh còn có để thêm mấy tép tỏi
đã lột sẵn.
Lão Sam cũng không nhịn được cười:
"Tên nhóc thối này."
...
"Ông ta nói hết với cậu rồi sao?" Neo vừa lái xe vừa nói.
"Đúng vậy, ông ấy nói mình là tín đồ của Pamirez giáo, cho nên, đội trưởng
ngài đến đây là để nghiên cứu trước địa hình sao?"
"Ông ta sẽ không trốn." Neo nói.
"Vậy thì ngài..."
"Nhưng ông ta có năng lực giúp cho người khác trốn đi, cho nên mỗi ngày ta
đều sẽ đến trông chừng ông ta."
"Nếu như phía trên ra lệnh?"
"Vậy thì ông ta sẽ là mục tiêu thứ nhất của tiểu đội chúng ta." Neo rất bình tĩnh
mà nói, "Cậu cũng không cần lo sẽ không nhẫn tâm ra tay, bởi vì ông ta sẽ lựa
chọn chủ động tấn công."
"Nếu vậy thì cũng rất tốt."
"Nói tóm lại, tất cả đều chờ mệnh lệnh phía trên đưa ra, cũng đã rất lâu rồi, thần
giáo cũng không đưa ra loại Thần chỉ như vậy."
Mặc dù trong kỷ nguyên này, Trật Tự Thần Giáo vẫn độc tôn cho đến bây giờ,
nhưng thời kỳ sinh động thật sự của Trật Tự Thần Giáo thì là ở trong kỷ nguyên
trước;
Trong thời điểm kỷ nguyên trước, một khi Quang Minh thần giáo tiến hành định
nghĩa “Tà ác” cho một giáo hội nào đó vậy thì kẻ đầu tiên đứng ra hưởng ứng
và cũng ra tay trước tiên, thường thường chính là Trật Tự Thần Giáo.
Trong thần thoại tự thuật của rất nhiều thần giáo đều có ghi chép lại một câu:
[Ánh Sáng, đánh thức Trật Tự.]
Nhưng phía sau câu nói này thật ra vẫn còn một câu nữa, nhưng cùng với sự
diệt vong của Quang Minh Thần Giáo và sự trỗi dậy mạnh mẽ của Trật Tự trong
kỷ nguyên này, cho dù những thần giáo chính thống khác, cũng không thể
không trở ngại quyền uy của Trật Tự mà xóa bỏ nó đi;
Cho nên, trong kỷ nguyên trước, thật ra một đoạn này trong thần thoại tự thuật
của các thần giáo đều là:
【 Ánh Sáng, đánh thức Trật Tự; để cho Trật Tự, bảo vệ Ánh Sáng. 】
Neo vẫn đang lái xe, qua một đoạn thời gian rất dài, Karen mới chủ động hỏi:
"Đội trưởng, ngài không có gì muốn hỏi tôi sao?"
"Hỏi cậu cái gì?" Neo lắc đầu, "Ta đã nói qua, trong tiểu đội của ta. Mỗi một
người đều có bí mật của riêng mình, ta cũng đã nói, sẽ không chủ động thăm dò
về bí mật của cậu, ta cũng càng nói qua, ta tin tưởng vào sự lựa chọn của Quan
Thẩm Phán Pavaro."
Dừng một chút,
Neo hỏi:
"Những lý do này, còn chưa đủ sao, vẫn còn cần bổ sung thêm?"
"Đầy đủ, đã đầy đủ."
"Bắt đầu hành động vây bắt vào hai ngày sau, a, bây giờ đã qua 0 giờ đêm, vậy
thì một ngày sau, địa điểm ở một chỗ bến tàu buôn lậu không đáng chú ý,
nguyên nhân mà cậu khăng khăng muốn tham gia là cái gì?"
"Ngài Gray bảo tôi cần chém giết thật sự để tiến bước thêm."
"Nói thật lòng đi."
"Là muốn ra thêm chút sức để báo thù cho sự dịu dàng của biển cả."
"Lúc đề ra kế hoạch tác chiến, đưa loại tình cảm cá nhân này vào trong, là một
loại hành vi vô cùng ngu xuẩn, bởi vì thứ này sẽ làm rối loạn kết quả chiếm lợi
phẩm và tổn thất chiến đấu."
Thế nhưng là đội trưởng ngài cũng đã đáp ứng rồi?
Nhưng lời này, Karen không trực tiếp hỏi, biết đâu đội trưởng đang tìm lý do để
đổi ý chăng?