Số 13 Phố Mink

Chương 618: Mặt người (2)




Hai tay lão Saman đặt trước ngực, cất tiếng nói:

"Ca ngợi Pamirez."

Karen trầm mặc.

"Nhìn cậu có vẻ cũng biết đến thần giáo Pamirez?"

"Là một giáo hội rất vĩ đại."

"Ừm?" Lão Saman hơi nghi ngờ một chút, "Loại lời này không nên được nói ra

từ miệng của một kẻ tín ngưỡng Trật Tự."

"Neo có biết thân phận của ông sao?"

"Đương nhiên, nếu không thì mỗi đêm hắn ta sao lại đến đây."

"A, thì ra là thế."

"Yên tâm rồi à?" Lão Saman cười cười, "Vừa này cậu đang sợ ta à?"

"Có một chút, nhưng cũng không quá nghiêm trọng."

"Cậu cũng thấy được hướng gió thổi rồi chứ?"

"Lúc trước vừa mua báo, có đọc được."

"Đúng vậy a, ta cũng nhìn thấy được từ trên báo." Lão Saman vỗ vỗ tro trên ống

quần xám, "Nghe có buồn cười hay không, nếu như không xem báo, ta cũng

không biết tình cảnh của mình cũng đã nguy hiểm đến như vậy."

"Có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển, đến cùng thì cũng chỉ đang nổi gió mà thôi."

"Khó khăn, cũng đã theo gió nổi lên, không làm xong việc, sẽ rất mất mặt."

Karen nhẹ gật đầu, tia lửa đã đánh ra, nếu như đến cuối không đốt lên được, uy

nghiêm của Trật Tự Thần Giáo sẽ bởi vì thế mà bị ảnh hưởng, mà sở dĩ mục

đích dấy lên ngọn lửa này là để dựng lại uy nghiêm của Trật Tự Thần Giáo.

"Cho nên, ý ông nói về hưu là vì lý do này?"

"Cũng không sai lắm." Lão Sam đốt cái tẩu thuốc lên, rít hai cái, làn khói lúc

sáng lúc tối, "Tên Neo kia, rất thú vị, cậu, cũng rất thú vị, cũng thế, người thú vị

sẽ không giết người thú vị, chỉ là cậu vẫn nên cảm ơn ta thật tốt đấy, trong

khoảng thời gian này mỗi lần hắn ta tới, ta cũng nói không ít lời tốt đẹp cho cậu

trước mặt hắn ta."

"Cảm ơn."

"Vậy thì làm cá đi, thật ra thì ta rất thích ăn cá."

"Được rồi." Karen quay đầu lại, chỉ chỉ vào trong phòng nhỏ, "Còn mấy thứ đồ

trong phòng thì sao?"

"Chờ đến khi ăn xong mấy thứ cậu vừa mang đến, cái tủ lạnh kia cũng chẳng

còn tác dụng gì nữa, mang tủ lạnh về đi, cắm điện vào vẫn có thể dùng, chỉ có

điều hơi ồn mà thôi."

"Ông cũng lớn tuổi rồi nên chắc chắn giấc ngủ cũng không tốt."

"Cho nên thì sao?"

"Nhà tôi vừa mới tân trang, đổi một mớ đồ điện gia dụng mới, sáng mai tôi để

người ta chở tủ lạnh mới của nhà tôi đến đổi với cái tủ lạnh cũ này của ông để

ông có thể ngủ ngon giấc."

Lão Saman cứ yên lặng như vậy mà nhìn xem Karen, nhìn không dời mắt.

Karen thì vẫn rất thản nhiên mỉm cười nhìn trở lại.

"Ta thấy rất tò mò, cậu làm sao mà có thể vừa làm việc đúng mức vừa cùng lúc

không biết xấu hổ đến như vậy?"

"Tối nay ông vẫn luôn đang khinh bỉ sự quan tâm của tôi dành cho ông đấy."

"Tính tình mấy năm gần đây của ta rất tốt, nếu như lúc ta còn trẻ mà gặp được

tên nhóc như cậu, đoán chừng ta đã ném cậu vào trong một cái thùng gỗ, lúc

ban đêm thấy nhàm chán, có thể mở nắp ra để ngồi tâm sự giải sầu."

"Tôi cảm thấy có thể đổi một chỗ khác cao cấp hơn một chút."

"Cậu không giống với tên Pavaro, còn cái tên đến ăn chực mỗi ngày kia, cũng

không giống với Pavaro."

"Ngài Pavaro cũng không biết thân phận của ông đâu nhỉ."

"Hắn ta tất nhiên cũng không biết, chỉ là hắn cũng giúp ta sửa chữa lại căn

phòng nhỏ này nhiều lần, người như hắn ta nhìn có vẻ dính dính bẩn bẩn, có vẻ

cũng không thích tắm rửa lắm, cũng không cần nói đến mặt mũi bên ngoài,

nhưng tấm lòng của hắn là tốt."

"Đúng thế."

Karen nhớ kỹ lúc vụ nổ trên tàu điện lần trước, ngài Pavaro lén đưa Rael để cho

mình nộp trước tiền viện phí.

"Nếu như hắn ta có thể giống với cậu một chút thì cũng không cần phải chết

sớm như vậy."

"Tôi sẽ xem lời ông vừa nói như một lời chúc phúc."

Lão Saman bỗng nhiên đưa tay dò xét trên người của Karen, đồng thời ngón tay

sờ vào trên hai cái lỗ trên cây sáo để trong người, đột nhiên, một âm thanh chói

tai nổi lên, bốn phía xung quanh bị âm thanh này bao phủ.

"Cẩn thận đội trưởng của cậu, bởi vì ta có thể cảm giác được, hắn ta đang đứng

trên bờ vực mất phương hướng."

Karen bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lão Saman.

"Ba!"

Âm thanh biến mất, bốn phía xung quanh cũng trở lại yên tĩnh.

Lão Saman lại rít tẩu thuốc hai cái, phun ra một luồng khói trắng, ho một tiếng,

phun xuống dưới đất một cục đờm.

"Ta rõ ràng đã sống một cách vô nghĩa, nhưng trong lòng vẫn không có ý nghĩ

muốn chết, hơn nữa còn nóng lòng muốn sống hơn lúc trước."

"Chắc chắn vậy sao?" Karen hỏi.

"Đương nhiên cũng không chắn chắn tuyệt đối, nhưng ta có thể cảm giác được

mình có một điềm báo sắp đến, cảm giác được mình đã không phải sống cho

chính mình, nhưng thế mà so với lúc sống vì chính mình lại càng kiên định và

chủ động hơn, ha ha, không có một chút cảm giác mơ hồ nào, cậu cảm thấy, có

phải ta bị bệnh rồi hay không?"

"Có thể trị sao?"

"Ta cũng không rõ lắm, cũng không biết, mấy gia đình nằm ở đây cũng không

có nhu cầu cần mời bác sĩ, ta cũng không hiểu rõ, chuyện trên đời này, ai có thể

nói đúng được chứ, biết đâu được sẽ có kỳ tích xuất hiện chăng?

Đương nhiên, cậu cũng có thể cho là ta đang cố ý ly gián, vì quả thật thì ta cũng

có đủ động cơ để làm việc đó."

Karen lắc đầu