Đúng lúc này, Dinkom cầm đến một phiếu công văn. Karen mở nó ra, đây là
một cuộc họp làm việc của các phán quyết quan trong phạm vi quyền hạn của
thẩm phán quan do Vicole khởi xướng.
Thời gian là vào buổi chiều ba ngày sau.
"Ngài Pavaro không ở đây, có thể từ chối không?"
Dinkom trả lời: "Thưa thiếu gia, người đã gửi công văn nói rằng ngài có thể
không tham dự cuộc họp trước, nhưng cuộc họp này phải được tham dự, bởi vì
một giám mục sẽ đến kiểm tra công việc cơ bản, khu vực của chúng ta là do hắn
khảo sát định kỳ."
"Ồ, ra vậy."
Vị giám mục kia rất có thể là ông nội của Vicole.
Trên thực tế, kể từ lần gặp mặt lần trước, Karen không hề có bất kỳ liên hệ nào
với Vicole, dường như hắn ta cũng chủ động vạch ra ranh giới rõ ràng với
"Pavaro" và không muốn dính líu gì đến nhau.
Đây cũng là chuyện bình thường, dù lúc đầu có nói hay thế nào đi chăng nữa, gì
mà chỉ cần Pavaro đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu một tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng thực tế là tính cách của ngài Pavaro đủ khiến hầu hết cấp trên không
thích tiếp xúc.
Ở mức độ nào đó, điều này đã mang lại cho Karen sự thuận tiện lớn, bởi vì sau
đó ngài Pavaro có thể làm nhiệm vụ bên ngoài bao lâu cũng được, mà không
cần quay lại.
Nhưng lần này...
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thông báo cho ngài Pavaro."
"Vâng, thiếu gia."
Nhìn thời gian, anh cảm thấy sắp đến giờ, Karen bước vào thư phòng, thấy
Healy đã đóng gói sẵn đồ ăn theo hướng dẫn của anh. Karen cầm đồ ăn lên xe,
đi đến khu vực nhà máy tối hôm qua.
Người gác cổng thay đổi, đó là một tên hói đầu với gương mặt dữ tợn.
"Chưa từng thấy cậu bao giờ?"
"Tôi là bạn của tiểu thư Fanny và Peia, tối qua có đến đây."
"Hiểu rồi, mời vào."
Karen không dừng lại ở tầng một mà đi thẳng xuống tầng dưới, bây giờ chỉ có
Fanny, cô ấy đang tập xạ kích.
"Tốt quá, cậu có mang đồ ăn." Fanny buông súng trong tay, đi đến trước mặt
Karen, cầm lấy đồ ăn, "Gray chưa đến, nhưng hắn sẽ đến nhanh thôi. Còn Peia
thì không, hôm nay cô ấy có việc khác."
"Ừm."
Hai người ngồi ăn một lát thì Gray tới.
"Gray, cậu ăn chưa? Bánh này có vị không tệ."
"Tôi ăn rồi, cô ăn từ từ, không cần vội."
Gray âm thầm nhặt một cây trường thương mới rồi bước vào võ đài, nhưng lần
này anh ta không quấn đầu giáo lại, thực ra thì hôm qua phần đầu thương được
quấn đã nhanh chóng bung ra.
Karen lập tức cầm khăn mà Healy chuẩn bị lau lau tay, sau đó chạy đến bên giá
đỡ cầm lấy trường kiếm, lên sàn đấu.
"Tôi không vội." Gray nhìn Karen, nói.
"Không lý nào mà học sinh lại bắt giáo viên phải chờ đợi."
Mặc dù thầy cún cô mèo ở nhà có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng rốt cuộc họ
cũng không thể dùng chân mèo và chân chó để nhặt kiếm tự tay luyện. Gray là
người thầy phù hợp nhất mà Karen từng gặp. Karen rất trân trọng cơ hội học hỏi
lần này.
"Vậy, bắt đầu đi."
"Được, Gray tiên sinh."
Buổi dạy học đêm nay kéo dài ròng rã ba giờ đồng hồ.
Mặc dù Gray vẫn chưa thể buông lỏng hoàn toàn, nhưng ít nhất anh ta có thể
bình tĩnh hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, không cần phải thận trọng như vậy
nữa.
Hải Thần Chi Giáp của Karen vẫn bị phá vỡ hết lần này đến lần khác, nhưng
anh rất hài lòng với thời gian của mỗi lần và nội dung thể hiện trong cuộc chiến.
Sau đó, cũng giống như ngày hôm qua, trong một giờ cuối cùng, Gray bắt đầu
cảm thấy hơi mệt mỏi, mà sau hai giờ giảng dạy, Karen ngày càng trở nên mạnh
bạo hơn.
Trong một giờ trước, cả hai đã đánh nhau tổng cộng bốn lần, Karen đã thắng hai
lần, hai lần đấy anh đã có thể thong dong thu đao.
"Được rồi, đừng đánh nữa."
Gray nói nghỉ trước, anh ta không muốn đánh đến thoát lực như tối qua nữa.
Karen lại đi đến trước mặt Gray, cúi đầu với anh ta như lời cảm ơn vì sự dạy
bảo.
"Kỳ thực cậu không cần nghiêm túc như vậy, tôi chỉ là dùng tư thái của người ở
trên mà chỉ bảo thôi." Gray bất lực nói, "Cậu làm thế với tôi, tôi cảm thấy trong
những nhiệm vụ tiếp theo phải bảo vệ cậu tới chết. Cảm giác này rất khó chịu."
"Xin lỗi, tôi không nhận ra điều này."
"Ngày mai tiếp tục."
"Được, ngài Gray."
"Fanny, tôi đi trước, cô và Karen từ từ chơi."
"Ừm, được, cậu cút đi."
Fanny nhìn Karen, hỏi:
"Có mệt không?"
"Vẫn ổn."
"Hì hì, tên Gray này chắc chắn mệt hơn rồi, tiếp theo cậu kiếm chỗ nhậu với tôi
hay là muốn về sớm?"
"Tôi muốn về nhà sớm."
"Được, vậy cậu về đi."
Karen đi đến cửa thì dừng bước, quay lại nhìn Fanny:
"Tôi nghĩ rằng cô biết thừa tôi sẽ từ chối."
"Ừm hửm."
"Vậy vì sao còn muốn hỏi?"
"Bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm một tên xấu xí đã chết vì bảo vệ tôi."
Karen nghe xong liền hỏi: "Vậy ở đây có chỗ để tắm rửa không?"
"Có phải cậu hối hận vì hỏi thêm câu này không?" Fanny cười nói.
"Không, cô nên nói với tôi sớm hơn."
…
"Ồ, ta nên gọi cho Karen của nhà tang lễ Pavaro vì thức ăn họ gửi lần trước đã
gần hết rồi." Lão Saman chỉ vào thức ăn trong nồi, nói.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ dĩa của Neo.
"Gần đây ngày nào cậu cũng đến gặp cô ấy, không phải là quá thường xuyên
sao?"
"Vì gần đây không có việc gì làm nên tôi muốn đến ở cùng cô ấy nhiều hơn."
Neo nói.
"Anh có biết người hay sẽ đi thăm mộ là người như thế nào không?"
Neo lắc đầu
Lão Saman trả lời: "Là mấy lão lớn tuổi, bởi vì bọn họ sắp chết, cho nên mới
thường xuyên tới xem, cậu tưởng rằng bọn họ đang nhìn người nằm ở dưới sao?
Không phải, bọn họ đang làm quen với nơi mà họ sẽ nằm xuống."
"Ông đang nói về tôi à?" Neo hỏi.
"Đương nhiên, tôi cảm thấy cậu cứ âm u đầy tử khí như vậy thì không tốt. Tôi
thấy tên nhóc Karen kia không sai. Mặc dù rất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nói
đùa, cảm thụ được. Hắn là một người rất yêu cuộc sống.
Cậu nên học tập điểm này ở hắn. Mặc kệ là lúc nào, đều phải trân trọng cuộc
sống."
"Không học được."
"Không thử thì làm sao biết được. A này này, viên chả cá lớn này là của tôi, của
tôi!!!"
Sau bữa tối, lão Saman nhìn đống hỗn độn trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, nói:
"Ngày mai cậu sẽ không đến phải không?"
"Tôi nói, tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy."
"Ngày mai cũng tới? Vậy ngày mốt thì sao?"
"Đến, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ngày nào tôi cũng sẽ đến thăm cô ấy
cho tới khi bận rộn."
"Lần sau nhớ rủ Karen đi cùng, cậu không mang theo đồ ăn, nhưng hắn là người
có lễ phép."
"Được rồi, gặp lại sau."
"Không muốn gặp lại."
Nhìn bóng dáng của Neo dần rời đi, lão Saman cũng không vội vàng thu dọn
bàn mà ngồi đó tự giễu:
"Mỗi ngày đều tới. Tôi sẽ không chạy, mà coi như có thì cũng không biết phải
chạy đi đâu."
Lão Saman cầm cây sáo dọc bên cạnh bắt đầu thổi, ông ta chơi nó không hay
nhưng rất say mê.
Khúc nhạc kết thúc,
Lão Saman bắt đầu thở hổn hển. Khúc của ông ta không tính theo bàn bạc mà
tính theo dung tích phổi, khi ông cảm thấy phổi của mình không thể chịu đựng
được nữa có nghĩa là khúc nhạc đã kết thúc.
"Ồ, càng ngày càng ngắn."
Lão Saman liếc nhìn nghĩa trang tối tăm.
Sau đó, ông ta ôm cây sáo trong tay như một đứa trẻ, lẩm bẩm:
"Ca ngợi Pamirez."