Số 13 Phố Mink

Chương 600: Ánh trăng tà loang lổ, nhìn thấy con người thực sự của anh (4)




Karen cười.

Đối với vấn đề này, anh trả lời mà không có một chút gánh nặng nào. Rốt cuộc

ở nhà Inmerais, việc ân cần thăm hỏi Thần Trật Tự vĩ đại gần như là hoạt động

nhàn nhã thường ngày của gia đình.

"Không phải."

Ophilia nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Tốt, buổi nói chuyện rất vui vẻ phải không?”

Karen đứng lên. Lúc chuẩn bị đi anh đừng động tác lại, không có lý do gì chỉ

cho phép cô đề phòng tôi nói dối.

"Tiểu thư Ophilia, cô sẽ liên hôn với Leon tiên sinh ư?"

"Bởi vì anh xuất hiện nên sự cần thiết phải liên hôn đương nhiên là giảm

xuống." Ophilia trả lời.

"Bởi vì tôi đã là một đối tượng đáng để đầu tư à?”

"Đương nhiên."

"Vậy, tiểu thư Ophilia có người mình thích không?"

"Ha ha, không có."

Vào lúc này, anh sáng đỏ của thanh kiếm bắt đầu trở nên lộn xộn.

"..." Ophilia.

"Tiểu thư, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Karen cúi chào Ophilia sau đó đi ra khỏi phòng.

Ophilia thì giơ thanh trường kiếm lên, hơi nghi ngờ hỏi: "Tôi đã thích ai rồi à?"

Vừa nói cô vừa dùng tay vỗ vỗ lên thần kiếm,

"Có phải pháp thuật xuất hiện trục trặc không?”

Sau đó, cô nói với thanh kiếm: “Tôi không thích ai cả."

Ánh sáng đỏ trên thanh kiếm càng trở nên lộn xộn.

Ophilia giơ tay đỡ trán, nói:

"Nguy rồi, thanh kiếm này biến thành đồng nát rồi."

***

Về đến phòng.

Karen hỏi: "Còn có thức ăn không?"

Fanny nghe vậy, trêu đùa nói: "Ophilia tiểu thư không cho anh ăn no?"

Sau đó, Fanny đi đến bên cạnh Peia đang ngủ trên giường, một lần nữa giơ tay

vỗ một cái vào mông của cô ấy. Ngay lập tức, sóng thịt cuồn cuộn.

"Nào, Peia, bón cho hắn no đi.”

"Tôi thực sự rất đói bụng, bên cô ấy không chuẩn bị đồ ăn.” Karen nói.

"À, cũng may tôi còn để lại một chút đồ dành cho buổi tối ăn. Để tôi mang lên

cho anh.”

Fanny lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, Karen ngồi ở trên ghế sô pha cầm nĩa lên và

bắt đầu ăn.

Lúc này Peia nghiêng người nhìn Karen và Fanny, nói: "Đúng rồi, đội trưởng

vừa thông báo là chúng ta sẽ không hộ tống tiểu thư Ophilia về đảo Ám Nguyệt

nữa."

"Nguyên nhân là gì?" Karen hỏi.

Peia nói: "Tôi cũng không biết, đội trưởng không nói."

Fanny thì cười nói: "Cái này có cái gì mà phải đoán. Tập tính của chó săn, đã bỏ

cục xương gặm được ở phương xa thì tất nhiên có nghĩa là có thể ăn được

miếng thịt ở trước mắt rồi.

Peia gật gật đầu, nói: "Cũng phải. Dựa theo truyền thống, sau mỗi lần kết nhiệm

vụ thúc chúng tôi đều sẽ tiến hành một buổi liên hoan, tôi nghĩ chắc là đội

trưởng sẽ công bố kế hoạch thực hiện tiếp theo trong buổi liên hoan.”

Fanny liền nói: "Bây giờ tôi chỉ lo lắng một điều thôi.”

Peia hỏi: "Lo lắng cái gì?"

"Cũng không biết tiểu thư Ophilia chúng tôi, đến cùng có hay không mang

thai."

**

Buổi tối hôm sau, bữa tiệc bắt đầu. Một là để chúc mừng sự thành công viên

mãn của hội nghị giữa Trật Tự Thần Giáo của đảo Ám Nguyệt, hai là vì tiễn

đoàn đại biểu của đảo Ám Nguyệt.

Karen đã có kinh nghiệm hơn so với lần trước. Bởi vì anh đã chủ động tìm được

được phần thịt cổ thơm mềm của tích long, hơn nữa còn cầm cả đĩa đến chia sẻ

với Peia và Fanny

Trong buổi tiệc, Leo lại một lần nữa xuất hiện, đồng thời mời Ophilia khiêu vũ,

nhưng bị Ophilia từ chối. Leon tỏ ra rất lịch sự, không chỉ có không tức giận mà

ngược lại còn ngồi bên cạnh Ophilia trò chuyện với cô một lúc rất lâu.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tiểu đội Neo hộ tống Ophilia đi vào bến tàu.

Người của đoàn đại biểu đã xuất phát trước, lúc này đã chờ ở trên thuyền.

"Đến nơi rồi, Tiểu thư." Fanny nói: "Chúc ngài thượng lộ bình an."

Ophilia thì lấy ra một hộp quà đưa cho Fanny, Fanny nhận lấy.

"Trong khoảng thời gian này, cảm ơn sự quan tâm và bảo vệ của mọi người.

Đây là một chút quà kỷ niệm.”

Đầu ngón tay của Fanny gõ nhẹ lên đáy hộp quà. Cô ta có sở trường bắn súng

nên cảm giác lực của cô rất tốt, bên trong chắc chắn là gần ba vạn phiếu điểm.

Cho dù chia đều cho cả đội nên số phiếu điểm đến tay mọi người cũng không

phải là rất nhiều. Nhưng nếu chỉ là “vật kỷ niệm” thì không thể nghi ngờ gì nữa

là rất phong phú.

Karen mở cửa xe ra trước, dựa theo nghi lễ mà giơ mua bàn tay ra đỡ Ophilia

xuống xe. Pamir và hầu gái cũng xuống xe.

Lúc sau Fanny xuống xe, phát hiện hai thanh trường kiếm đặt ở phía dưới chỗ

ngồi cũng không bị mang xuống, nhưng cô cũng không lên tiếng nhắc nhở.

Lúc Peia tắt máy, lưng hơi dựa vào ghế ngồi phía sau, theo sự rung động của xe,

cô phát hiện trên xe có một đồ vật nặng nề vốn không nên xuất hiện. Lúc cô đi

xuống phòng điều khiển, nhìn quét mắt về phía đuôi xe thì thấy thanh trường

kiếm kia. Sau đó, cô giả bộ như không nhìn thấy.

Ba người Karen, Peia và Fanny tiếp tục duy trì thế đứng hai tay bắt chéo đằng

trước.

Chỉ là lần trước là Fanny đứng ở vị trí đầu tiên, còn lần này Fanny và Peia đều

đứng ở sau lưng Karen.

Karen cũng chú ý đến điểm này, nhưng lúc này mình lùi về phía sau thì có vẻ

hơi cố ý.

Ophilia không vội vã lên thuyền mà là đi đến trước mặt Karen, nói:

"Tôi phải đi rồi."

"Trên đường chú ý an toàn."

Ophilia lắc đầu, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời đêm bên trong mặt

trăng, nói: "Không thể nói mấy câu khác sao?”

"Cần nói gì nữa?"

"Nói những câu phù hợp với lúc gặp nhau, như thế mới làm tôi cảm thấy hành

trình đến Wien lần này viên mãn không có hối tiếc.”

"Cần nói sao?"

"Đương nhiên, tôi muốn nghe."

"Nhưng tôi không muốn nói cho lắm."

Ophilia hơi nghiêng nghiêng người về phía Karen, nhỏ giọng nói: "Vậy chắc tôi

phải nhớ lại là mình đã quên thanh kiếm Lưu Tư trên xe đây?”

Karen ho nhẹ một tiếng.

Ophilia lui về sau nửa bước, sửa soạn lại quần áo của mình một chút, rồi lấy tư

thế đoan trang, nhã nhặn để đứng vững, nói:

"Tôi đã chuẩn bị xong."

Karen mở miệng nói:

"Bên vầng đỏ như máu, phác họa ra bước chân người đến, cũng đong đầy cánh

buồm người ra đi.”

Ophilia nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:

"Là dưới ánh sáng của vầng trăng tà, cho tôi nhìn thấy vẻ đích thực của người.”