Ophilia cảm thấy mình người phát ngôn trong đoàn đại biểu của gia tộc Ám
Nguyệt, đó đó theo lý thường nên thay mặt cho gia tộc Ám Nguyệt đứng ra thể
hiện thái độ đối với con cháu của tiểu thư Pall.
Cô cảm thấy mình nên làm như thế, cũng có thể làm như thế. Còn về việc nếu
như cùng một thân phận và hoàn cảnh nhưng đổi lại thành người khác, cô có
làm động tác này nữa không thì cô chưa hề suy nghĩ đến.
Còn có một ý nghĩa khác là chỉ khi xử lý tốt vấn đề tình cảm trước thì lúc
thương lượng những vấn đề tiếp theo mới suôn sẻ hơn.
Sở truyền giáo ở trên đảo Ám Nguyệt vẫn chưa được xây dựng đâu, đồng thời
cho dù đã được xây dựng thì một đám tín đồ của đảo Ám Nguyệt đã nhận được
sự công nhận thân phận cũng rất khó để phát triển trong Trật Tự thần giáo. Bởi
vì Trật Tự thần giáo chắc chắn sẽ dùng hết sức để đề phòng và chèn ép họ.
Nhưng trước mắt mình lại có một người trong tộc đã thành công xâm nhập vào
bên trong Trật Tự Thần Giáo
Cuối cùng thì Karen cũng khống chế được cảm xúc của mình, anh muốn giơ tay
nhẹ nhàng đẩy cái ôm của tiểu thư Ophilia ra.
Ừm, không đẩy được.
Dùng sức hơn nữa lại phát hiện đối phương càng ôm mình chặt hơn.
Ophilia lẩm bẩm nói: "Gia tộc sẽ đền bù cho anh."
"..." Karen.
Hành động muốn đẩy cô ra của Karen bị cô cho là cảm xúc khó chịu của người
con bị gia tộc bỏ rơi đối với gia tộc của mình, cô nên an ủi anh.
Karen cảm thấy cảnh này hơi quen thuộc, anh bỗng nghĩ đến cuốn “Ngày nghỉ
Iloque” mà mấy tối hôm trước vừa đọc, nam chính và nữ chính cũng có động
tác tương tự.
Karen mở miệng nói: "Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta nên ngồi xuống, bình tĩnh
thảo luận một số chuyện.”
Anh không quen với việc tiếp xúc cơ thể với người khác giới như thế này. Về
phần Peia và Fanny, ở trong mắt anh thì hai người không phải là con gái theo
nghĩa truyền thống nữa.
"Được."
Ophilia buông lỏng tay ra, hai tay của cô đặt ở phía trước nhưng hơi hoang
mang không biết phải làm gì.
Karen thì lấy ra hai chiếc khăn tay, xoa xoa khóe mắt của mình, sau đó cầm cây
kẹp lên gắp đá lạnh bỏ vào chén của cả hai người rồi rót nước vào.
Nâng chén lên, uống một ngụm, có cảm giác dạ dày hơi co bóp.
Uống nước đá trong tình trạng bụng đang trống rỗng cũng không phải cảm giác
thoải mái gì.
Haizz, đáng ra mình nên ăn trước rồi mới tới.
Hay là, đây chính là quả báo?
Nếu như đói bụng là quả báo thì lúc trước mình bố trí một tên “đàn ông” cho
Pall, còn bây giờ Pall lại trở thành “tổ tiên” của mình. Có phải đây cũng là quả
báo hay không?
Ophilia ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, đưa tay vuốt ve thanh kiếm dài
vốn đang để ở dưới đất một cái, thanh kiếm nhẹ nhàng rung lên.
"Tôi lấy ám nguyệt để thề, tất cả những lời nói sau đây đều xuất phát từ nội tâm,
rất chân thành không hề dối gian.”
Thanh trường kiếm tản ra ánh hào quang màu đỏ nhạt, dường như đang đáp lại
Ophilia.
Đây là Ophilia đang thể hiện cho Karen cho thấy thái độ của cô.
Nhưng Karen đã từng trải qua một cảnh tương tự. Đó chính là lần đầu tiên gặp
mặt bá tước Recar, ông ấy đã dùng tín ngưỡng với biển cả để yêu cầu mình
không được nói dối.
Cho nên, hành động này của Ophilia chỉ là đối với một mình cô ấy hay là đối
với cả hai phía, tính cả người ở trong khoảng cách rất gần là mình đây?
Karen mím môi, đợi sau khi trở về anh sẽ cố ý đi hỏi thăm Pall và Kevin, khi
đối mặt với cục diện như vậy thì nên giải quyết như thế nào. Bởi vì trong cuộc
sống thường cần một ít lời nói dối thiện ý.
Một lần nữa Ophilia chủ động mở lời:
"Gia tộc sẽ không bắt anh làm bất cứ chuyện gì. Không chỉ như vậy, gia tộc sẽ
cung cấp một số trợ giúp cho anh vô điều kiện, giúp đỡ anh đạt được sự phát
triển tốt hơn ở Trật Tự thần giáo.
Bởi vì anh không có trải nghiệm sinh hoạt ở trên đảo nên anh không biết sự đề
phòng của các giáo hội lớn đối với tộc Ám Nguyệt chúng ta hà khắc như thế
nào.
Anh có thể xem như đây là một khoản đầu tư của gia tộc dành cho tương lai.
Tất nhiên là loại đầu tư này sẽ tăng dân theo sự tăng lên về cấp bậc và chức vị
của anh.
Bây giờ tôi muốn biết chính xác thực lực của anh.
Cái này là để sau khi tôi trở về có thể dễ dàng xin gia tộc đầu tư tài nguyên và
nâng đỡ nhiều hơn.”
Karen lại cầm lấy chén nước, uống một ngụm.
"Đêm mai là tiệc chia tay, con thuyền trở về sẽ rời cảng vào ngày mai. Bởi vì số
ngày tiến hành hội nghị dài hơn trong dự tính rất nhiều nên trên đường về sẽ
khá gấp gáp.
Nói cách khác, tốt nhất là tối hôm nay chúng ta sẽ xác nhận hiệp nghị đã đạt
được trước đó.”
"Không phải đã nói là tiểu đội của chúng tôi sẽ hộ tống tiểu thư về đảo Ám
Nguyệt sao?"
"À, hôm nay tôi vừa nhận được tin. Vốn dĩ là bố trí như vậy, nhưng việc bố trí
này đã bị hủy bỏ rồi.”
"Bị hủy bỏ rồi ư?"
"Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng thần... Tôi tưởng rằng do cấp cao của Trật Tự
Thần Giáo, vì thế còn đi khiếu nại, muốn truyền đạt ý nghĩ và yêu cầu của tôi
đến bọn họ. Nhưng lại nhận được phản hồi người hủy bỏ nhiệm vụ hộ tống trở
về chính là đội trưởng của anh."
"Đội trưởng?"
"Có thể là do chuyện xảy ra tối hôm trước, người bị thương trong đội ngũ của
các anh chưa phục hồi lại. Hoặc là đội trưởng của các anh có sự tính toán khác,
không muốn lãng phí thời gian đi thuyền lênh đênh trên biển cả nữa. Sao thế?
Anh không biết ư?”
"Tôi là vệ sĩ thân cận của ngài, trong tình huống bình thường sẽ không tiếp xúc
với đồng đội đang ẩn thân bên ngoài.”